Chương 10: Không Tin Tưởng

Sau khi bảo đảm liên tục cuối cùng cũng đưa mọi người đi được, cả phòng khách đột nhiên trống rỗng, Tần Tiểu Kiều đứng tại chỗ, luống cuống tay chân.

Cô quay đầu liếc nhìn Lục Phong Liệt đang trầm mặt trên sofa, bàn tay đang để xuôi bên người nắm lại thật chặt, thật lâu sau mới lấy được dũng khí lên tiếng:

“Anh…”

“Tối hôm qua cô lại đánh con?”

Lục Phong Liệt trực tiếp ngắt lời Tần Tiểu Kiều, ánh mắt càng âm trầm khủng bố.

Cho dù Tần Tiểu Kiều có lớn gan thế nào cũng bị ánh mắt anh dọa sợ tới mức không dám hít thở, cô vội vàng giải thích:

“Không, em không có…”

Nhưng hiển nhiên Lục Phong Liệt không tin, ánh mắt hung ác quét qua quét lại trên người cô, nhìn tới cô lạnh cả sống lưng.

Biết mình có giải thích cũng vô dụng, dù sao nguyên chủ cũng ngược đãi con thành tính, cũng bị bắt quả tang nhiều lần như vậy, sự thật không thể chối cãi, cô chỉ có thể cắn răng thừa nhận:

“Lục… Lục Phong Liệt, em thừa nhận trước kia là em không đúng, là em không làm đúng bổn phận của một người vợ, một người mẹ, nhưng em có thể bảo đảm!”

Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lục Phong Liệt, ánh mắt vội vàng lại thành khẩn:

“Em đảm bảo sau này em nhất định sẽ hối cải, sẽ thay đổi, học cách làm một người mẹ tốt.”

Cô không dám nói mình sẽ làm một người vợ tốt, dù sao hiện tại Lục Phong Liệt cũng đã quyết định muốn ly hôn với cô.

Cho dù sau này mỗi người đi một ngã nhưng chắc chắn cô vẫn phải thường xuyên thăm con.



“Nhiều năm như vậy khổ cho anh rồi, là em âm mưu ép anh phải kết hôn với em, cũng là em âm mưu để sinh được con với anh, dù thế nào đi nữa cũng là em không đúng.”

“Mặc kệ anh có tin hay không, nhưng sau này em chắc chắn sẽ không đánh con nữa, giống như những gì em đã nói với Cố chính ủy lúc nãy, nếu em còn đánh con, em sẽ không được chết tử tế.”

Lúc nói câu cuối cùng, vẻ mặt cô rất chân thành, ánh mắt cũng rất kiên định, căn bản không giống nói dso.

Cô nhìn chằm chằm Lục Phong Liệt, muốn xem anh phản ứng thế nào.

Đợi một lúc lâu mới thấy anh có phản ứng, anh hừ nhẹ một tiếng, lạnh mặt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô: “Nói xong chưa?”

Tần Tiểu Kiều chớp chớp mắt, hơi luống cuống, cô có thể nhìn ra vẻ châm chọc trên mặt Lục Phong Liệt:

“Kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm, lúc cô nói xong tôi còn suýt mềm lòng, nhưng Tần Tiểu Kiều, trước kia cô cũng dùng trò hề này không ít lần, còn quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi đừng ly hôn, hôm nay cô chỉ nói mấy câu đơn giản, cô cảm thấy tôi sẽ tin?”

“…” Tần Tiểu Kiều tức tới muốn chửi má nó.

Không ngờ ả nguyên chủ ngu ngốc kia có thể quỳ xuống cầu xin Lục Phong Liệt không ly hôn?

Sao cô ta có thể không biết xấu hổ tới vậy?

Đúng là tức chết cô rồi.

Mệt cho cô cố lấy dũng khí nhận sai thật lâu, Lục Phong Liệt lại không lọt tai một câu nào cũng thôi đi, còn tưởng cô đang diễn kịch?

Cô cắn môi, tức tới muốn bất tỉnh.