“Tần Tiểu Kiều, cô không bán con thật?”
Tần Tiểu Kiều tức giận tới không thể nói thành lời, liếc nhìn người đang thẩm vấn cô.
Chồng cô Lục Phong Liệt là sĩ quan quân đội, cũng là người báo cảnh sát bắt cô lần này, tay đang ôm đứa con trai thứ đã ngủ say của bọn họ.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tối hôm qua thằng bé lên cơn sốt, tôi dẫn thằng bé tới bệnh viện!”
Tần Tiểu Kiều không nhịn được quát khẽ một tiếng, đúng là oan chết cô!
Nhớ tới hôm qua cô còn đang lên máy bay du học về nước đây, kết quả máy bay gặp sự cố, vừa mở mắt ra cô đã xuyên thư.
Chồng cô Lục Phong Liệt là nam chính trong bộ truyện niên đại này. Mà Tần Tiểu Kiều cô thân là vợ của nam chính, nhưng từ đầu tới cuối cô chỉ là pháo hôi.
Vóc người mập mạp, hết ăn lại nằm, thi ân cầu báo mà gả cho Lục Phong Liệt, bỏ thuốc động phòng, ngược đãi con cái, dụ dỗ tiểu bạch kiểm, không việc ác nào không làm...
Cuối cùng, sau khi ly hôn cô bỏ trốn theo tiểu bạch kiểm, nửa đường bị bán vào núi sâu, chết thảm.
Lục Phong Liệt lại cùng nữ chính thanh mai trúc mã nối lại lương duyên, sinh ra một cặp trai gái, từ đó hạnh phúc mỹ mãn.
Về phần hai đứa nhỏ nguyên chủ lưu lại, bởi vì thiếu thốn tình thương của cha mẹ mà lớn lên cùng phạm pháp, chết oan chết uổng.
Cũng may cô tới kịp thời, bởi vì lúc này nguyên chủ chỉ mới vừa quen tiểu bạch kiểm. Tối qua, nhân lúc Lục Phong Liệt phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nguyên chủ định hẹn tiểu bạch kiểm ra ngoài xem phim, kết quả đột nhiên con trai thứ phát sốt.
Cô sợ thằng nhỏ gặp phải nguy hiểm tính mạng, mới vừa xuyên qua đã vội ôm đứa nhỏ tới bệnh viện.
Hết truyền dịch rồi tiêm thuốc, bận rộn cả đêm mệt mỏi muốn chết, vậy mà chồng cô lại nghĩ rằng cô muốn bán con, còn báo cảnh sát bắt cô!
Còn có thiên lý nữa không!
Càng nghĩ càng giận, Tần Tiểu Kiều không nhịn được bổ sung một câu: “Hổ dữ không ăn thịt con, cho dù tôi không phải người tới mức nào đi nữa cũng sẽ không bán con.”
Nghe vậy, vẻ mặt hai người đang ngồi trên ghế lại có chút thay đổi.
Lục Phong Liệt căng mặt, anh là người từng tắm máu trên chiến trường, quanh thân mang theo hàn ý túc sát, cứ lạnh lùng liếc nhìn Tần Tiểu Kiều, hệt như muốn đυ.c ra một cái lỗ trên người cô.
Tần Tiểu Kiều cắn môi cố giả vờ bình tĩnh. Đối mặt với người chồng xa lạ này, cảm giác của cô càng nhiều hơn vẫn là sợ hãi và tôn kính với xuất thân quân nhân của anh.
Hai vợ chồng cứ giằng co như vậy vài giây, chợt có người đi vào đưa giấy xác nhận thông tin của bệnh viện, chứng minh tối hôm qua Tần Tiểu Kiều ở bệnh viện thật, lúc này cảnh sát kia mới gật đầu.
“Được, cô có thể đi rồi.”
Tần Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì đã thấy Lục Phong Liệt ôm con nhỏ đứng dậy rời đi.
Trên người anh còn mặc quân trang, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, khí thế sắc bén hùng hậu, chiều cao gần 1m9 khiến cả căn phòng trở nên chật hẹp.
Tần Tiểu Kiều cũng không dám nán lại lâu, vội vã đứng dậy đi theo sau.
Ra khỏi đồn công an, cô nghĩ trái nghĩ phải một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lấy hết dũng khí hô lên: “Lục… Lục Phong Liệt!”
Tha thứ cho một người còn chưa từng yêu đương bao giờ như cô, thật sự không thể gọi ra hai chữ ông xã.
Thân thể Lục Phong Liệt cứng đờ, trầm mặt liếc nhìn cô.
Ánh mắt anh rất sắc bén, ngũ quan thâm thúy, anh tuấn lạnh lùng. Cũng khó trách nguyên chủ vừa thấy mặt anh đã sống chết đòi phải gả cho anh, cho dù là cô, chỉ nhìn anh nhiều vài lần thôi đã không nhịn được tim đập rộn lên.