Chương 32: Cát lún bạc

Seryozha dùng một giọng cao hơn hẳn bình thường ngây thơ hỏi, "Đại tá, đây là 'thiên luân chi nhạc' ư?"

Chamberlain nhìn chằm chằm Seryozha, dùng một nhát chém đôi quả táo.

Don ghét bỏ nói, "Chúa của anh không dạy anh đối xử tử tế với táo à? Chúa của anh không thương xót táo, đêm Giáng sinh anh còn muốn tôi nấu một bữa ăn thịnh soạn ư?"

Hôm nay là ngày 20 tháng 12, bốn ngày trước đêm Giáng sinh.

Bị nắm điểm yếu, Chamberlain đột nhiên nuốt xuống tức giận, cúi đầu cắt táo.

Don lại quay đầu nhìn về phía hai người đứng ở cửa, đôi mắt tím đầy trêu trọc, "Đại tá, hai người bọn anh thế có được gọi là 'như hình với bóng' không?"

Cố Trường An nghĩ thầm, hình như bọn họ đã chịu cực hình nối thành ngữ lâu quá rồi.

Cố Trường An không tiếp lời, chỉ nhẹ cười, chờ mong hỏi "Đêm Giáng sinh có tiệc ư?"

Nghe vậy, Don ý cười không đổi, đáp một tiếng "Đúng thế", nhưng lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục quấy canh nấm.

Seryozha thì chỉ muốn hóa thành sói lớn cọ cọ đại tá của cậu.

Bạch tuộc trên màn hình thì vừa nhảy một động tác siêu khó, lại còn hát theo lời bài hát "waka eh eh~".

Trong bầu không khí bình yên này, mọi người cùng nhau ăn xong bữa sáng.

Trong những ngày tiếp theo, bao gồm cả đêm Giáng sinh, không có gì bất thường xảy ra. Bọn họ thậm chí còn trải qua một đêm Giáng sinh cực kỳ vui vẻ, có một bữa ăn lớn, không có ai cãi vã.

Cố Trường An vẫn nhớ vào đêm Giáng sinh, Seryozha đã biến thành hình thái sói đi theo anh. Bọn họ ngồi bên dưới màn hình ánh sáng, giả vờ đầy hứng thú ngắm những ngôi sao bên ngoài vũ trụ, trốn tránh bài diễn thuyết của Chamberlain.

Trên màn hình ngập tràn những hình ảnh lễ hội. Nhất thời, Cố Trường An nảy ra một ý tưởng - anh dùng màn hình ánh sáng của AI chiếu một chiếc chuông bạc lên cổ Seryozha, thế là suýt nữa bị sói trắng (không biết do không vui hay quá vui) nhảy lên người đè xuống đất.

Nhưng sau hôm đó, Don và Chamberlain lúc ở cùng nhau bắt đầu cư xử kỳ cục, thế là bọn họ cứ trong không khí khó chịu ấy trải qua mỗi ngày đến tận ngày 30 tháng 12.

Lúc chưa nhìn thấy hành tinh số 2, bạch tuộc đã nói với bọn họ: hành tinh số 2 này là một hành tinh lang thang, Conquest không thể rà quét chu kỳ chuyển động và cách di chuyển của nó, nhưng, ít nhất sau khi Conquest khóa tọa độ của nó, 2 đã không di chuyển thêm.

Còn sự thật về hành tinh số 2, bạch tuộc thừa nhận nó không thể nhìn rõ, thậm chí còn cho rằng 2 không nhất thiết thuộc loại "hành tinh" trong nhận thức của con người.

Cái này khiến không khí căng thẳng trong tàu Conquest càng nghiêm trọng thêm.

Không có đủ số liệu phân tích nhiệm vụ, Chamberlain dứt khoát trực tiếp hỏi, "Bạch tuộc tiên sinh, phiền ngươi tính toán giúp chúng ta xác suất sống sót của chúng ta ở hành tinh số 2."

Bạch tuộc vặn vẹo xúc tu, đôi mắt xanh đen sáng ngời nhìn lên nhìn xuống, cuối cùng nói, "số liệu không đủ, rất khó tính toán."

Vì vậy mọi người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Chamberlain nhắc nhở họ rằng nếu cần họ nên cập nhật thư tuyệt mệnh khi vẫn còn thời gian. Don cũng không dỗi hắn nữa, thậm chí còn ngồi xuống hoàn thành một bức di thư hoàn chỉnh.

Bốn người căng thẳng đợi lúc nhìn thấy hành tinh số 2 kia.

Khi hành tinh bạc sáng bóng lọt vào tầm mắt của bọn họ... tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái hôn mê.

Hành tinh số 2 giống như một quả cầu thủy ngân, nhưng cũng giống như bề mặt của dòng chảy cát lún bạc. Khi tàu Conquest đến gần hơn, những cột bạc "vươn" ra từ bề mặt bóng loáng như nước của hành tinh số 2, trông giống như dây leo. Những thứ vừa như thủy ngân vừa như dây leo bằng cát bạc này càng lúc càng vươn xa, cho đến tận khi chúng quấn lấy tàu Conquest, kéo tàu Conquest càng ngày càng gần hành tinh số 2.

Từ từ, phần dưới của những dây leo màu bạc này quấn vào nhau, như thể từ bề mặt trống rỗng của hành tinh này đột nhiên mọc ra một đại thụ khổng lồ. Mà những dây leo từ đại thụ này đã nuốt chửng được một nửa Conquest.

Dây leo màu bạc vừa như thủy ngân vừa như cát lún chui vào bên trong Conquest, quấn chặt lấy từng người. Như thể rất nhanh chóng đã xác định được nhược điểm của con người, những dây leo bạc này mọc ra gai bạc, cắm sâu vào trái tim mỗi người, không để lại một giọt máu.

Một lát sau, vẻ ngoài của nhân loại bị dây leo bạc trói bỗng thoắt ẩn thoắt hiện, như một màn hình hình con người nhấp nháy liên tục.

Khi tần suất nhấp nháy tăng lên, mỗi người không còn giống như ban đầu - họ liên tục thay đổi tuổi tác, ngoại hình, quần áo, biểu cảm...

Cát bạc trong phòng điều khiển chính càng ngày càng nhiều, bắp chân của bốn người đã hoàn toàn chìm trong cát bạc.

Ở trung tâm phòng điều khiển chính, dây leo màu bạc đang siết chặt một đứa trẻ tóc đen. Cậu bé khoảng bảy tuổi, tay vẫn vô thức nắm lấy dây leo muốn kéo ra ngoài, nhưng lòng bàn tay nhỏ bé chẳng có chút sức lực, thế là lại bị những dây leo bạc này cuốn ngược lại.

Sợi dây leo màu bạc dày nhất vươn những gai dài xuyên qua trái tim cậu, nhưng khuôn mặt cậu chẳng hề đau khổ.

Cậu bé Cố Trường An mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy sơ Eve và những đứa trẻ.

Lúc đầu, Cố Trường An hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đã lâm vào hôn mê.

Anh chỉ có thể mơ hồ nhận ra rằng mình đang mơ về thời thơ ấu, hoặc là chợt nhớ về một kỉ niệm thời thơ ấu.

Nhưng mới nhìn một cái, anh đã thấy một cảnh tượng quá mức chấn động.

Anh nhìn thấy sơ Eve đang ôm mình, có lẽ lúc đó anh đang trong bộ dáng nhỏ bé mới chỉ khoảng bảy tuổi, vì vậy suy ra rằng sơ Eve lúc này đã ngoài sáu mươi.

Sơ Eve rất vui, trên khuôn mặt là nụ cười dịu dàng, bản thân sơ cũng đang cười khúc khích vui vẻ.

Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Cố Trường An - đây là lần đầu tiên sơ Eve sau nhiều năm vẫn nằm trên giường chủ động dẫn bọn trẻ đi chơi.

Cố Trường An không biết vì sao mình lại biết điều này.

Nhưng Cố Trường An biết, Địch Kỳ Dã mười một tuổi đang nằm im trên sân thượng đầy gió thật ra đã bị anh và sơ Eve làm cho sợ đến trắng bệch mặt mày.

Sơ Eve đang ôm anh nhảy dây.

Không có ai đang quay dây cả.

Dây thừng lơ lửng trong không khí, tự quay.

Mỗi khi sơ Eve nhảy lên, bà đều nhảy cao đến hơn mười mét.

Mà lúc bà đáp đất, cả mắt cá chân lẫn khớp đầu gối do không gánh nổi sức nặng đều phát ra tiếng gãy nhẹ.

Bộp, bộp, bộp...

Khi bà tiếp đất một lần nữa, sơ Eve mới chú ý đến Địch Kỳ Dã.

"Là ca ca," sơ Eve mỉm cười nói với anh.

Bản thân anh bảy tuổi cười rộ lên, "Tìm ca ca cùng chơi."

Sơ Eve vui vẻ đồng ý, "Được, tìm ca ca cùng chơi."

Vì thế sơ Eve ôm anh vặn vẹo đi về phía Địch Kỳ Dã. Không chỉ mỗi bẻ gãy khớp xương, kiểu đi lại của sơ Eve cũng giống như thể bà chẳng biết sử dụng chân người kiểu gì.

Địch Kỳ Dã mười một tuổi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mặc kệ đôi chân mình chẳng còn tí sức lực nào, chậm rãi từ từ chống tay lui về phía sau, thế nhưng sơ Eve vẫn ôm Cố Trường An bảy tuổi đến trước mặt cậu.

Cố Trường An nhìn bản thân mình lúc bảy tuổi vươn tay về phía Địch Kỳ Dã, cười xán lạn, "Ca ca, chơi cùng nhau đi!"

Địch Kỳ Dã té xỉu.

Sơ Eve hoảng hốt tái mặt, bản thân mình bảy tuổi cũng khổ sở khóc, "Ca ca làm sao vậy?"

"Ta không biết," sơ Eve lại đau khổ tự trách, nhưng bà rất mau tỉnh lại, tự mình an ủi nói, "Làm nó quên đi là ổn rồi."

Sơ Eve duỗi tay xoa trán Địch Kỳ Dã.

Địch Kỳ Dã mở to mắt, há mồm lại là giọng nói lạnh lùng đặc trưng của cậu, nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì?"

Bản thân mình bảy tuổi và sơ Eve cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, đồng thanh nói, "Cùng nhau chơi nha~"

Địch Kỳ Dã như thể bỗng nhớ đến cái gì, sắc mặt cậu đột nhiên cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó liền bị thay thế bằng vẻ ngơ ngác, sau đó cậu lại quay về trạng thái bình thường, nói, "Không rảnh."

Sơ Eve và Cố Trường An bảy tuổi thất vọng mà nhìn cậu.

Địch Kỳ Dã không dao động, bị bọn họ nhìn đến phiền, dứt khoát cầm lấy AI dưới mặt đất - màn hình của nó vẫn còn đang chiếu mấy chữ "Nghiên cứu thủy chiến của Sở tổ" - sau đó rời đi.

Sơ Eve phàn nàn với Cố Trường An bảy tuổi, "Nó chẳng thèm để ý đến cái gì ngoài binh thư đánh giặc hết!"

Cố Trường An bảy tuổi nghiêm túc an ủi, "Ca ca có sở thích riêng của mình mà. Eve, chúng ta đi chăm sóc bọn nhỏ thôi."

Sơ Eve cảm động, "Được thôi."

...

Cố Trường An nghĩ thầm, mặc kệ liệu có còn nhớ hay không, thượng tướng vẫn còn có thể nhận mình vào Tiên phong doanh, đúng là cực kỳ khoan hồng độ lượng.

Lúc này, những gì "ảo thuật gia" đã nói lại hiện lên trong đầu anh.

Giọng nói kia như thể đang xem kịch vui, nói, "Ngươi thật sự không nhận ra bản thân mình bất thường ư?"

Ta bất thường ư?

Cố Trường An thật sự hơi nghi ngờ.

Cố Trường An lại ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.

Đôi mắt của sơ Eve đỏ hoe.

Không, không phải nói tượng trưng,

cũng không phải trong mắt bà đầy tơ máu đỏ, mà theo nghĩa đen - đôi mắt bà màu đỏ.

Địch Kỳ Dã mười hai tuổi nằm trên mặt đất, đầu bị đập nát. Càng nghiêm trọng là, do máu của cậu có mùi pheromone bạc hà, lại có khả năng xoa dịu Alpha, những đứa trẻ con Alpha vẫn chưa biết cách kiềm chế bản thân đó đã cắt cổ Địch Kỳ Dã. Bởi vì lúc trước cậu cũng không ngừng đánh lại, cả người cậu nhuốm đầy máu, lại còn có máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra từ cổ.

Bản thân anh lúc tám tuổi đang dùng băng gạc cố ấn vào miệng vết thương của Địch Kỳ Dã, nhưng gần như chẳng có tác dụng gì.

Sơ Eve mắt đỏ nhìn chằm chằm bọn nhỏ Alpha đã bị dọa đến run rẩy. Mặc dù bà đã cố kìm cơn tức giận, nhưng bọn chúng vẫn có thể nghe thấy bà đã cực kỳ thất vọng đến thế nào. "Nhân loại lẽ ra không nên như bọn con."

"Các con đã làm con của ta bị thương."

"Ta có thể tha thứ cho các con, nhưng mà, các con đã làm ta rất thất vọng."

"Ta rất ghét các con."

Bà vươn tay ra, những đứa trẻ này đột nhiên như mất đi ý thức, té xỉu trên mặt đất.

Bà đi đến bên Địch Kỳ Dã - lúc này bà đã có thể đi lại bình thường - ôm lấy Cố Trường An tám tuổi đang khóc thút thít, an ủi nói, "Ca ca sẽ không sao đâu."

Cố Trường An tám tuổi không tin, cậu biết ca ca sắp chết rồi.

"Thật mà," Sơ Eve cũng làm Cố Trường An ngất đi trên mặt đất, "Hãy tin ta."

Bà vươn tay xoa cổ Địch Kỳ Dã, nháy mắt chữa khỏi cho cậu.

Sau đó tay bà chuyển qua trán Địch Kỳ Dã. Một lát sau, bà hoảng hốt tái mặt, "Vì sao lại không thể làm nó quên mất?"

Bà lẩm bẩm, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đỏ, "Nó đau lòng. Nó không thể quên."

"Đứa con đáng thương của ta."

Bà khóc như thể ruột gan đứt từng khúc.

Cuối cùng, bà đành phải phục hồi lại một phần vết thương như cũ, sau đó làm bộ kinh hoàng hoảng hốt, gọi xe cứu thương.

Trước khi Địch Kỳ Dã bị đưa lên xe cứu thương, bà kiên định cầm tay hai đứa nhỏ, "Quên hết tên bọn chúng đi, bọn chúng không đáng để nhớ đâu."

"Nếu các con muốn tha thứ cho thói hư tật xấu của nhân loại, các con phải tin rằng nhân loại đáng để bảo vệ. Nhưng mà, các con không cần yêu bọn chúng. Bọn chúng không đáng để yêu thích, cũng chẳng đáng để ghi hận."

"Các con là con ta."

"Các con là con ta, là con của ta!"

Nếu đây là ký ức thật, thì Cố Trường An rốt cục đã hiểu vì sao anh không thể nhớ bất kỳ cái tên nào rồi.

Sơ Eve thực ra là loại con người... gì?

Mà bản thân anh...