Hoàng Bình Bình nhìn thấy bọn họ kéo mành cũng mất bình tĩnh:
“Ai ya, các người phí phạm quá đi, vải tốt như vậy lại dùng làm mành, thật lãng phí. Hay mấy người lấy khăn trải giường cũ của tôi làm mành đi, tôi đổi với mấy người.”
Nói xong, cô ta trực tiếp giật mành xuống.
Chu Niệm với Đồng Dao đang dạo bên ngoài, vừa nghe thấy Hoàng Bình Bình muốn giật mành xuống, bọn họ tranh thủ chạy về phòng.
Nhưng vừa vào phòng, bọn họ đã bật cười.
Thì ra trong lúc Chu Niệm Niệm với Đồng Dao rời đi, Vũ Mạn Đình cảm thấy không thoải mái.
Cô ta cho rằng một người tới từ thủ đô như mình sao có thể sống không tốt bằng một người ở tỉnh thành nhỏ bé như Chu Niệm Niệm, vì thế cô ta lấy mảnh vải duy nhất của mình ra, căng lên phân cách bọn họ với các thanh niên tri thức tới trước.
Lúc này Đồng Dao lại thấy ngưỡng mộ Chu Niệm Niệm vô cùng, không ngờ Niệm Niệm lại có thể suy tính kỹ càng mọi thứ từ trước như thế.
“Đây là của Mạn Đình, sao cô có thể làm như vậy?” Người đứng ra bênh vực kẻ yếu là Tiền Lệ Quyên.
“Sao lại không thể? Vải này mà làm mành lãng phí biết bao, tôi có thể đổi cho cô, vẫn dùng làm mành được mà.”
“Còn nữa, mấy người xuống nông thôn là dể làm việc, không phải tới để hưởng thụ, sao có thể dùng vải tốt như vậy làm mành được? Nhìn xem hai người kia đâu có giống mấy người đâu?”
Hoàng Bình Bình nói xong lại giật miếng vải mới kia xuống, cũng xé thành hai nửa, đưa một nửa cho Cao Manh Manh bên cạnh.
“Bình Bình, làm vậy không ổn lắm đâu.” Cao Manh Manh từ chối không nhận.
“Có gì không ổn? Chúng ta là những thanh niên tri thức có thành tựu nhiều, nên dạy bảo bọn họ. Hơn nữa, chẳng phải cô nói đã mấy năm rồi không được mặc quần áo mới à? Cầm đi may một bộ quần áo mới đi, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Hoàng Bình Bình nói năng hùng hồn dõng dạc, khiến Tiền Lệ Quyên với Vũ Mạn Đình tức cái l*иg ngực.
“Cô bị cái gì vậy? Làm vậy chẳng phải là đang bắt nạt người ta sao?”
“Chuyện gì vậy? Giữa trưa mà ầm ĩ cái gì?”
Tiền Lệ Quyên còn chưa nói hết lời, Từ Thi đã tới rồi.
Tiền Lệ Quyên lại kể lại chuyện ban nãy một lần. Lúc đầu Từ Thi đã mệt mỏi vì công việc, thật sự không muốn làm tòa án phân xử cho bọn họ.
“Chính mấy người tự xem mà giải quyết đi, nếu không được nữa thì đi tìm đại đội trưởng. Nhưng tôi nói trước cho mấy người biết, đại đội trưởng không phải người tốt tính đâu.”
Những lời này lọt vào tai Tiền Lệ Quyên với Vũ Mạn Đình rõ ràng là đang bắt chẹt hai người bọn họ, nếu Từ Thi đã nói thẳng ra như vậy, vậy thì đi tìm đại đội trưởng đi.
Bọn họ không hề hay biết, lúc này, đại đội trưởng Chu Kiến Quốc mới vừa tới xưởng đồ nội thất trong huyện.
“Anh, anh nói em gái đã xuống nông thôn, tới thôn chúng ta làm thanh niên tri thức? Thật hay giả vậy?”
Chu Kiến Quốc mới vừa tới huyện thành, cũng chẳng màng tới việc cơm nước mà vội vã đi tìm Kiến Dân, nhưng Chu Kiến Dân lại cảm thấy chuyện này quá khó tin.