Chương 13: Mách Lẻo (1)

Khi cô về nhà cũng là lúc mọi người chuẩn bị tan làm trở về, Chu Niệm Niệm đưa thịt cho bà Cố, cô sợ mình đưa chậm một chút thôi bà Cố đã nấu món khác.

“Bà ơi, cháu ghé nhà bạn cháu chơi, cha mẹ cậu ấy làm việc trong nhà máy chế biến thịt nên mua được rất nhiều phiếu thịt, tối nay chúng ta ăn thịt kho tàu đi.”

“A, số thịt này chắc phải được hai cân, được, tối nay chúng ta dùng một nửa thịt này để nấu thịt kho tàu, phần còn lại để dành hôm sau ăn.”

Bà Cố thấy thịt cũng rất vui vẻ, cháu gái muốn ăn thịt kho tàu, vậy bà nấu thịt kho tàu đi.

“Bà ơi, cháu còn mua được một ít táo trong con hẻm đằng kia, năm hào một cân, cháu mua năm cân, sau này mỗi lần buồn miệng bà ăn hai quả nha, tốt cho sức khỏe.”

Chu Niệm Niệm nhân cơ hội lấy táo đỏ ra.

“Được được được, Niệm Niệm nhà ta thật là hiếu thảo, cháu còn tiền tiêu không, bà cho cháu thêm ít tiền tiêu nhé.”

Bà Cố nói xong vội đi lấy tiền.

“Bà à, cháu có tiền rồi, bà không nhớ mấy ngày hôm trước cháu mới may quần áo cho đồng nghiệp của chị dâu à, các chị ấy đều đưa tiền cho cháu, đây là cháu gái tặng bà đó.”

“Được, Niệm Niệm nhà ta đã lớn rồi, chút nữa cháu bốc hai nắm tặng cho bác Trương, cũng cho hai đứa Đại Oa một nắm, chị dâu Hồng Lệ của cháu cũng không dễ dàng gì.”

Chu Niệm Niệm cũng đồng ý với suy nghĩ của bà, trong đại viện bọn họ cũng chỉ có quan hệ tốt với hai nhà này.

Thấy Trương Hồng Lệ tan tầm trở về, Chu Niệm Niệm nhớ lại chuyện chiều nay, nghĩ tơi chuyện này có thể trở thành lý do để Trương Hồng Lệ thoát khỏi lão Lý, nhưng khi nói chuyện này với Trương Hồng Lệ cô phải khéo léo một chút mới được.



“Bà à, cháu đi đưa táo cho Đại Oa.” Nói xong cô lại mang theo nắm táo đi ra ngoài.

“Chị dâu Hồng Lệ, Đại Oa đâu rồi ạ, bà em nhờ em đưa cho Đại Oa nắm táo.”

“Niệm Niệm, mau vào đi, hai đứa Đại Oa chạy đi chơi còn chưa về, táo đỏ đắt như vậy, mọi người cứ để dành lại ăn thì tốt hơn.”

“Em chỉ mang một ít qua thôi, trong nhà vẫn còn nhiều.” Nói xong cô lại đặt táo lên bàn rồi mới nói tiếp:

“Chị dâu, có phải Lý nhị ca với vợ của Ngụy xưởng phó mới tới là thân thích không?”

“Hình như không có đâu, chị cũng không rõ lắm.”

“A? Không lẽ lúc chiều em đã nhìn lầm rồi ư? Em thấy Lý nhị ca với vợ của Ngụy xưởng phó cùng về nhà mà, em còn tưởng bọn họ là thân thích.”

Nói xong, cô cũng không để ý tới vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Trương Hồng Lệ mà xoay người đi về nhà.

Chu Niệm Niệm cho rằng Trương Hồng lệ là người thông minh, sẽ có hành động ngay, kết quả cô đợi hết ba ngày vẫn không thấy động tĩnh gì.

Mấy ngày nay Chu Niệm Niệm lại may mấy bộ quần áo, đều là quần áo của những người làm trong xưởng dệt.

Người thời này thích mặc đồ theo phong trào, lại không có khái niệm đυ.ng hàng, xưởng dệt lại không thiếu vải, thấy Trương Tân Nguyệt mặc đẹp bọn họ đều tìm tới cửa.

Chỉ có một kiểu đồ nên làm cũng mau, mấy ngày đã kiếm được mười đồng.