"Vậy thì Lại Tử Vương phải làm sao?"
Tần Thư Duyệt khựng lại, định thần lại rồi nghĩ ngợi, cô tiến đến bên tai đội trưởng nhỏ giọng nói: "Chú, chú về đánh cho hắn một trận thật đau, rồi nhốt hắn vài ngày rồi thả ra, dù sao cũng không có tổn thất gì, chỉ cần bảo hắn ngậm miệng lại, có chuyện gì thì hắn chịu trách nhiệm."
"Hay là cứ nhốt luôn đi? Đợi đến khi chuyện này kết thúc rồi hãy thả ra?"
"Lại Tử Vương vốn là một tên vô lại, cháu sợ nhốt lâu quá, cuối cùng hắn lại cắn ngược lại chúng ta, không đáng."
Quan trọng nhất là, Lại Tử Vương bị cô xử lý lúc này chắc chắn hận không thể lập tức tìm Lâm Niệm báo thù, gã càng nóng lòng báo thù, đội trưởng càng giam giữ, càng xử lý thì gã càng hận Lâm Niệm, chỉ cần thả người ra...
Lâm Niệm chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Đây cũng là lý do tại sao Tần Thư Duyệt không đồng ý nhốt luôn.
Tần Thư Duyệt cùng chú ba chuẩn bị đi thu hoạch thạch hộc, trước khi đi cô còn cố ý chạy đến trước mặt Lại Tử Vương đe dọa một phen: "Oan có đầu nợ có chủ, ai bảo ngươi đến thì ngươi đi tìm người đó, lần sau nếu còn nhảy nhót trước mặt tôi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy đâu, nghe rõ chưa?"
"Không dám, không dám, không dám nữa." Cho gã mười lá gan hắn cũng không muốn trải qua chuyện vừa rồi thêm lần nào nữa.
Vỗ tay hài lòng, bảo Tần Chính Kiệt cùng đội trưởng đưa người về, Tần Thư Duyệt trực tiếp ở lại trên núi.
Mải mê làm việc quên cả thời gian, mãi đến khi mặt trời lặn mới giật mình nhận ra đã muộn rồi.
Vừa chạy xuống núi, liền gặp Tần Chính Kiệt cùng đội trưởng đang đi tìm cô.
Đội trưởng nhanh hơn Tần Chính Kiệt một bước chạy đến trước mặt cô, lo lắng nói: "Chủ nhiệm Hồng gọi điện đến, nói mấy ngày nay cháu không đến, hỏi xem tình hình thế nào."
Chủ nhiệm Hồng?
Tần Thư Duyệt vỗ trán, xong rồi, mấy ngày nay chỉ lo thu dọn Lâm Niệm, quên mất chuyện đã hứa với chủ nhiệm Hồng là cách hai ngày sẽ đến khám bệnh cho mẹ ông ấy...
"Đội trưởng, chú về trước đi, ngày mai cháu sẽ đến chỗ chủ nhiệm Hồng một chuyến."
"Được, vậy tôi về trước đây."
Tần Thư Duyệt tạm biệt đội trưởng rồi nhìn về phía Tần Chính Kiệt.
"Anh, sao anh lại đến đây?"
"Anh thấy đến giờ em vẫn chưa về nên lên núi đón em."
"Em mải làm quên cả thời gian, ở nhà thế nào?"
“Nổ tung chảo.”
"..."
Trong lúc hỗn loạn vẫn giữ được bình tĩnh, đúng là anh trai em...
Hai anh em thong thả đi về nhà họ Tần, trước cổng sân đã tụ tập không ít bà con hàng xóm đến hóng chuyện, họ thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ vào những người nhà họ Tần đang ầm ĩ trong sân.
Còn đội trưởng vừa chia tay hai anh em cũng bị gọi đến giữa đường, đang một tay kéo Tần lão đại, một tay kéo Tần lão nhị, miệng còn quát bảo mấy đứa cháu dừng tay.
Nhưng chẳng ai nghe lời ông.
"Chú đội trưởng, cứ để họ đánh đi, chú tránh ra kẻo bị thương."