Chương 39: Đi Cướp Lại

Đường Thanh Thanh không chần chừ nữa, cùng Vương Hắc Tử quay về thôn.

Hai người vừa mới đi tới cửa thôn đã thấy cả đám người tập trung ở đây, tay cầm bồ cào, xèng, gậy gộc đủ cả.

Ngày hôm qua bận cứu hỏa, không thể nghỉ ngơi đàng hoàng được, ai nấy đều tiều tụy rất nhiều, nhưng ánh mắt lại sáng quắc, lóe ra lửa giận bừng bừng.

Phó đội trưởng tay chống nạnh, đứng đó quát tháo: “Mấy người về hết cho tôi, công an còn chưa điều tra ra ngô ra khoai gì, các người định làm cái gì vậy hả!”

Có người kêu la: “Phó đội trưởng, không phải bọn tôi kiếm chuyện. Hôm qua có người nhìn thấy người của Tào gia trang lượn lờ quanh thôn mình, tới tối lại cháy, nếu không phải bọn họ thì còn ai làm ra được chuyện trời đánh thánh đâm như vậy chứ!”

“Mấy năm nay Tào gia trang làm ra biết bao nhiêu chuyện đáng ghét, năm nay đại đội chúng ta bội thu, thôn bọn họ thì thu hoạch chẳng ra làm sao. Nhất định là họ ghen tị chúng ta sẽ giành được giải nên mới cố ý hại chúng ta!”

“Chuyện thất đức như phóng hỏa này, chỉ có người của Tào gia trang mới làm ra được, chúng tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho đại đội của mình mới được!”

“Đi cướp lương thực của bọn họ!”

Không biết là ai hô vang một câu như thế, tất cả mọi người đều kích động hô theo.

“Đúng vậy, cướp lương thực của bọn họ!”

Phó đội trưởng còn khá trẻ, vừa mới lên làm không bao lâu nên uy tín không cao bằng đại đội trưởng, nên ở trước mặt anh ấy, mọi người cũng chẳng nể nang gì mấy.

Phó đội trưởng nghe vậy, suýt nữa là giận đến mức cầm cây đánh người rồi.



“Cướp cái con khỉ, các người thấy làm thành phần tốt chán quá nên muốn làm ăn cướp à! Hay là chê nhà mình chăn không đủ ấm nệm không đủ êm, muốn đi ăn cơm tù đây.”

Tiếng quát này khiến hiện trường ồn ào trở nên yên tĩnh trong thoáng chốc.

“Có chuyện gì thì chờ đại đội trưởng trở về hãy tính, nếu hôm nay các người dám bước ra khỏi đại đội Dung Sơn một bước, thì trừ hết toàn bộ công điểm của cả nhà!”

Dính tới công điểm, tất cả mọi người đều tạm thời tỉnh táo lại, không còn bị lửa giận làm cho mụ mị đầu óc nữa, nhưng vẫn chưa buông gậy gộc trong tay xuống, cứ lăm lăm trên tay để chuẩn bị sẵn.

Đường Thanh Thanh và Vương Hắc Tử vốn định chen qua đám người, lén lút chạy tới kho lúa, nhưng lại bị Đường Hưng Vượng tinh mắt đứng giữa đám người phát hiện.

Đường Hưng Vượng hét lớn: “Đường Thanh Thanh! Chị không đi chăn dê mà lén chạy về đây chơi à!”

Đường Hưng Vượng hét rất lớn, khiến không ít người để ý nhìn qua.

Đường Hưng Vượng chống nạnh, hệt như một bà cụ nông thôn ưa chửi đổng, hất cằm lên: “Cái đồ con gái con lứa làm biếng làm nhác, bị tui bắt quả tang rồi nha.”

Đường Thanh Thanh cảm nhận được ánh mắt của mọi người, bèn mỉm cười chào hỏi mọi người.

“Mọi người đều ở đây ạ.”

Đường Kiến Quân không khỏi nhíu mày, đen mặt quát: “Suốt ngày chỉ biết chạy nhong nhong ngoài đường, sau này mày khỏi phải đi chăn dê nữa!”

Đường Kiến Quân chưa có cơ hội nói chuyện này ra, không ngờ Đường Thanh Thanh lại đυ.ng ngay họng súng.