Chương 4

Cô đã sống lại một đời, trên thế giới này chắc chắn có rất nhiều thứ tươi đẹp đang chờ cô trải nghiệm!

Bánh bao trắng lớn của Hồng Kông đang đợi cô, sao cô có thể chết như thế này?

Cô chết rồi, trôi nổi trên biển, được người kéo xác vớt lên, chôn cất cô để thu mười lăm tệ á!

Làm sao cô có thể chết được!

Tóc và mặt cô đều dính đầy nước, trong làn nước biển mặn, cô dường như nhìn thấy một luồng ánh sáng mờ ảo phía trước.

Trong tiếng sóng vỗ, ánh sáng mờ ảo như những ngọn đèn lắc lư thất thường trên cầu Nại Hà.

Cô nghĩ, có lẽ đó là ánh đèn của Hồng Kông.

Cô đã cách bờ không xa.

Chỉ cần đến được bờ là cô sẽ thành công.

Ai biết được lúc này một đợt sóng ập đến, nước biển mặn mà lạnh lẽo trút xuống đầu, quả bóng bàn buộc vào eo Diệp Thiên Hủy lắc lư dữ dội trong nước biển, ngay cả Diệp Thiên Hủy cũng giống như một chiếc lá gãy, bị nước biển cuộn lại và nâng lên.

Cô đã hoàn toàn mất kiểm soát cơ thể và không còn cảm nhận được gì nữa.

Cô mệt mỏi, sắp chết rồi.

Ý nghĩ này như rong nho trói buộc cô, hơi thở cuối cùng trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn, cô chỉ muốn thuận theo dòng chảy mà chết như thế này.

Cô cảm thấy dòng nước ướt lạnh thấm vào miệng và mũi, cảm thấy tóc mình đập vào thân thể của mình. Cô nghĩ, rằng kiếp trước cô nhảy xuống biển sâu, cảm giác cuối cùng của bản thân có lẽ cũng là cảm giác như thế này.

Quả nhiên, đây là số mệnh của cô mà.

Lại một cơn sóng lớn khác ập đến, cô từ bỏ giãy giụa rồi.

Nhưng vào lúc này, trong tiếng gió biển gào thét, một giọng nói truyền đến tai cô rất rõ ràng.

“Hủy Hủy…”

Một giọng nói rõ ràng dịu dàng nhưng lại ẩn chứa uy lực tối cao, xa xôi mà quen thuộc.

Khoảnh khắc đó, Diệp Thiên Hủy giống như bị thần linh điểm trúng, đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Cô cố gắng hết sức để có cơ hội thở trong làn nước biển hỗn loạn, ngẩng cổ lên nhìn bầu trời, một tia sáng lóe lên trên bầu trời, lập tức chiếu sáng vùng biển như ban ngày.

Cô ngẩng mặt lên, hai chân đạp mạnh.

Sóng ầm ầm, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Cô nghĩ mình có thể cầm cự được lâu hơn một chút.

Diệp Thiên Hủy nằm ở trên bờ biển ẩm ướt lạnh lẽo, nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ, lạnh lùng mà tàn nhẫn.

Sắc trời đã lờ mờ sáng, bầu trời phía xa ảm đạm.

Cô biết mình nên đứng dậy và tiếp tục bước đi.

Dựa theo phương hướng, bây giờ có lẽ cô đang ở khu Nguyên Lãng của Hồng Kông, chỉ cần đứng dậy, đi qua khu Nguyên Lãng tiến vào thành thị là cô đã thành công.

Hồng Kông hiện tại thi hành chính sách rào cản, chỉ cần cô có thể đến thành thị hoặc liên lạc được với người thân, bạn bè ở Hồng Kông là có thể lấy được thẻ căn cước Hồng Kông để ở lại đây.

Nhưng cô thực sự quá mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi một lúc.

Nhắm mắt lại, cô nhớ lại âm thanh mình nghe thấy khi ngâm mình trong nước lạnh và gần như mất đi ý chí chiến đấu lúc đó.

Đó là giọng nói của thánh thượng.

Cô không biết tại sao mình lại nghe thấy người đó gọi tên mình.

Đối với thánh thượng uy vũ này, cô luôn cảm thấy suy nghĩ của y quá sâu sắc, không bao giờ có thể nhìn thấu được.

Tại sao bảy lá thư khẩn cấp dù là nhỏ nhất mà cũng không nhận được, rõ ràng là muốn cô chết đấy à?

Rốt cuộc là y kiêng dè quân lực trong tay cô hay là ngấm ngầm không chịu gửi?

Hà là nói, chuyến đi Mân Châu thật ra chỉ là cái bẫy mà y bày ra vì cô, và núi Phượng Hoàng chính là nơi chôn cất cô.?

Chỉ là cuối cùng, cô không tài nào biết được đáp án.