"Đồng chí Vũ Chu, chuyện này đúng là do Giang Triều nhà tôi làm sai. Nhưng tôi lấy tư cách làm người của bản thân ra thề, nguyên nhân và hậu quả của chuyện này không phải do thằng bé bày ra, chỉ tại hai đứa trẻ này yêu nhau, rồi tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện đời nên không kìm chế được kí©h thí©ɧ mới làm ra chuyện khó coi như thế." Giang Đại Hữu đi sau lưng của Vũ Chu, giải thích liên mồm .
"Đồng chí Đại Hữu, chúng tôi sẽ xem xét lại lời anh nói, nếu thật sự giống y lời anh nói thì chúng tôi không xem đó là chuyện nghiêm trọng, cùng lắm chỉ khép vào tội người làm trái tác phong, nên không cần phải lên án hay kỷ luật gì hết, nhưng vẫn chịu dạy dỗ. Nhưng kết quả cuối cùng ra sao, vẫn nên xem người trong chuyện nói cái gì trước đã."
Gương mặt đang xanh lét của Giang Đại Hữu lập tức sáng lên, rồi thở dài.
An Khê ngồi trong căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa này cô đang ở trong nhà vệ sinh lại bị người ta gọi lên, bảo là có vài câu muốn hỏi cô. Ở trước mặt cô có hai người ngồi, trong đó có một người trẻ tuổi hơi quen, nhưng cô không nhớ đã gặp lúc nào, giữa ba người cách một chiếc bàn, An Khê căng thẳng túm chặt góc áo.
"Đồng chí An Khê, lát nữa chúng tôi sẽ hỏi cô một vài câu, xin cô đừng lo lắng, chỉ cần trả lời thành thật câu hỏi của chúng tôi là được. Đừng đặt nặng tâm lý hay sợ người khác trả thù, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho tinh thần và thể xác của cô." Người đàn ông lớn tuổi hơn nói.
An Khê gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói ừ. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, trái tim vẫn còn đập thình thịch đầy bất ổn, chỉ biết đành đợi hai người này hỏi.
"Đồng chí An Khê, bình thường mối quan hệ giữa cô và Giang Triều ra sao, có xảy ra cãi vã hay là có chuyện gì không vừa lòng với đối phương từ trước không?" Trong hai người hỏi, người trẻ tuổi thì ghi chép, người lớn tuổi hơn dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô, mục đích là muốn tìm được dấu hiệu nói dối trên khuôn mặt của cô.
An Khê bị ông ấy nhìn khiến cả người khó chịu, cô cúi đầu, tầm mắt nhìn vào đầu mười ngón tay đang đặt trên đùi, trả lời: "Tôi không có cãi vã gì với Giang Triều, cũng không có chút bất mãn nào, anh ấy giúp tôi rất nhiều lần, tôi cũng rất biết ơn anh ấy."
Sau khi người nọ hỏi thêm vài câu nữa, nhưng đáp án nhận được khiến ông ấy vẫn chưa thỏa mãn, chỉ đành hỏi thẳng: "Gần đây, chúng tôi nhận được vụ báo án của một người dân mang tính chất rất nguy kịch, mà thông tin này cô lại là người bị hại, cô có phải đã bị anh ta bắt quan hệ nam nữ không. Nếu có thì mời cô nói thẳng cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ đòi lại công lý cho cô."
An Khê hơi khựng người, dường như cô cảm giác mình tìm được lý do vì sao bản thân không yên tâm như thế rồi, cái đầu vẫn còn đang cúi gằm lại hơi ngẩng lên: "Không có, chẳng ai ép buộc tôi cả."
"Ngày mùng hai tháng mười một đó, có người đã trực tiếp chứng kiến thấy cô với Giang Triều ở trong rừng trúc với quần áo xộc xệch, trong lúc đó tình trạng cô tệ hại hơn, xin cô giải thích một chút khi đó hai người đang làm gì."
Gương mặt An Khê hơi biến sắc, cô nắm chặt bàn tay của mình, đáp: "Ngày hôm đó, chúng tôi chỉ có chút thời gian để gặp nhau, tôi tỏ tình với anh ấy và bảo muốn hẹn hò với anh ấy, cuối cùng không biết vì sai cả hai lại quấn lấy nhau. Sau khi bị người ta phát hiện ra, tôi thấy sợ hãi nên đầu óc cũng vứt đi rồi, không còn nhớ gì lúc đó nữa." An Khê nuốt một ngụm nước miếng, đỏ mặt vừa xấu hổ vừa ngại, nhưng lại không có chút tức giận hay oán hận nào.
Người đàn ông kia gật nhẹ đầu rồi ra hiệu cho người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh, người bên cạnh nhận được tín hiệu lập tức rút ra một tờ trong chồng giấy giao cho người đàn ông kia, sau khi ông ấy đọc qua vài lần mới nhìn An Khê nói: "Nhưng lời của cô khai khác với Giang Triều, vừa rồi anh ta đã thừa nhận thật sự đã ép buộc cô."
An Khê ngước mặt lên: "Không đúng, anh ấy không ép tôi, chuyện hôm đó xảy ra đều do tôi tự nguyện. Tôi hiểu tính cách của anh ấy, anh ấy không muốn danh tiếng của tôi bị xấu đi nên mới lật đật nói thế."
Hai người đang thẩm vấn đưa mắt nhìn nhau, dáng vẻ thành thật nghiêm túc của anh ta lúc đó không giống với đang nóng vội mới nói như thế, cuối cùng người trẻ tuổi hơn lên tiếng: "Sau chuyện xảy ra như thế, sao không nghe hai người nói sẽ kết hôn. Hai người đã yêu thương nhau, chẳng lẽ không phải nên vội vàng tổ chức đám cưới tránh miệng đời sao? Hay là người đang nói dối là cô, cô mang lòng oán hận với Giang Triều, đúng lúc lấy lý do là người bị đe dọa để trốn tránh."
"Chuyện đám cưới chúng tôi cũng sắp tổ chức rồi, chú Giang đã nhắc việc này với tôi, chỉ tại hiện giờ ba mẹ tôi đều đang ở Bắc Kinh. Tôi nghĩ nên gửi tin cho họ trước, báo họ hay về tình hình của tôi rồi mới tính chuyện sau này."
"Nếu thế thì chúng tôi không còn gì hỏi nữa. Mọi chuyện đã xong, cuộc thẩm vấn kết thúc tại đây, cô còn muốn nói gì nữa cứ nói, nếu không thì có thể đi rồi."
"Hai đồng chí, tôi có thể hỏi Giang Triều sẽ bị phạt ra sao không?" An Khê nắm chặt tay, căng thẳng hỏi.
"Phạt cái gì chứ, cô đừng lo nghĩ lung tung. Nhưng chuyện này cũng không vẻ vang gì, chuyện này sẽ gây cho người ta nhiều bàn tán, tôi đề nghị hai người nhanh chóng đám cưới đi, sau khi kết hôn rồi có thể xem như danh chính ngôn thuận mới có thể ép những lời đồn ác ý kia xuống được."
Đi ra khỏi phòng, chân của An Khê đã hơi nhũn ra, cô tựa cơ thể vào tường chậm rãi nhắm mắt. Sau khi người nọ nhắc, hai chữ đám cưới lại tiếp tục đánh sâu vào não cô, cô che nửa bên mặt không biết làm gì cho đúng. Thiệu Bạch Hàng đi ra từ khỏi phòng nhỏ, chào người bên cạnh trước mới bước đến đứng cách An Khê khoảng hai bước mới dừng lại.
"Bác sĩ An." Thiệu Bạch Hàng gọi.
An Khê hốt hoảng giật bắn mình, vội vã quay người lại, đập vào mắt cô là người trẻ tuổi lúc nãy. Cô lập tức hỏi: "Xin chào, cho hỏi còn chuyện gì nữa sao?"
"Bác sĩ An, chúng ta từng gặp nhau ở thành phố đấy, cô còn nhớ tôi không?" Thiệu Bạch Hàng hỏi lại.