- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- 70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức
- Chương 32
70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức
Chương 32
Cái gọi là khoan dung của anh cậu ta chính là gặp mặt thì sẽ không so đo quá nhiều với bạn, nhưng sau lưng lại nghĩ cách đòi lại tất cả. Với cả đáy lòng kia của anh cậu ta lại có rất nhiều ý xấu! Sau lưng âm thầm lừa bạn, còn muốn bạn phải đội ơn anh ấy. Nhưng đối với anh em bạn bè, anh quả thật tốt đến hết chỗ nói.
Cẩu Đản sẽ không bao giờ thừa nhận có một thứ gọi là sức hấp dẫn, anh của cậu ta thì hoàn toàn chẳng có thứ đồ chơi này.
Lại Tử Đầu bước trên con đường nhỏ về nhà, khóe miệng gã chảy nước dãi, đó là vẻ mặt thỏa mãn.
Bóng tối nặng nề, gió lớn thổi vù vù, khiến những cành cây hai bên đường lắc lư xung quanh, cái bóng đong đưa qua lại.
“Lại già.” Nghe thấy có người gọi gã, Lại già đáp lại một câu theo bản năng, sau đó thì cảm thấy trước mắt tối sầm, nắm đấm và chân đá trút xuống người gã như mưa, đau đến nỗi khiến toàn thân gã co quắp lại.
“Ông nội đừng đánh, tha cho con lần này đi!” Lại Tử Đầu kêu ối oái, miệng cầu xin tha thứ.
Một lúc lâu sau, Giang Triều ra hiệu cho Cẩu Đản. Cẩu Đản gật gật đầu, dừng tay lại rồi nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.
Giang Triều ngồi xổm xuống, thắt chặt bao tải trên đầu Lại Tử Đầu, siết chặt cổ họng gã: “Lại già, đừng trách tao không nhắc nhở mày, thanh niên trí thức trẻ là người mà tao vừa ý. Trước khi động vào cô ấy thì mày phải suy nghĩ cân nhắc xem bản thân mày có thể chịu được mấy đấm. Hôm nay mày ăn trận đánh này, coi như tự mua một bài học cho mình, nếu mày còn dám có chút suy nghĩ không đứng đắn thì cứ chờ vứt xác cho chó ăn đi! Nghe hiểu chưa?”
Trên mặt Giang Triều lộ ra vẻ độc ác, đúng lúc ánh trăng lại đỏ như máu. Mặc dù Lại Tử Đầu không nhìn thấy người khác, nhưng chỉ nghe giọng nói có thể khiến người ta ớn lạnh sống lưng, anh giống như tu la bước ra từ trong địa ngục. Sau khi gã rên ư ử vài tiếng, hô hấp càng ngày càng gấp mà ra sức gật đầu liên tục, sợ chậm một bước thôi sẽ hồn rời khỏi xác.
Sau khi đá gã mấy cái xong, Giang Triều mới nhanh chóng biến mất trong đêm tối, Lại Tử Đầu kéo bao tải ra, chật vật đứng dậy từ dưới đất, méo miệng méo mặt rên đau một hồi. Giang Triều ra tay tương đối độc ác, chuyên môn chọn những nơi yếu ớt nhất trên cơ thể gã mà đánh.
Lại Tử Đầu xì một tiếng khinh miệt về phía Giang Triều rời đi rồi hô to một câu: “Ông đây cho mày biết tay.” Bóng cây đằng trước lắc lư một chút, gã tưởng Giang Triều lại quay trở lại, vội vàng ngậm miệng, bảy ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt. Một lúc sau, thấy không hề có tiếng động gì nữa, gã mới ôm đũng quần khập khiễng rời đi.
Trong tuần đầu tiên của tháng mười một, đoàn kiểm tra đến thôn Tam Thủy để kiểm tra tình hình thu hoạch vụ mùa năm nay của thôn Tam Thủy. Giang Đại Hữu dẫn theo hơn mười người đến xem kho lúa và ruộng đồng. Hơn mười người này có lãnh đạo của công xã, còn có một vị kế toán viên được điều từ trên huyện xuống, một chàng trai còn trẻ tuổi, gương mặt lịch sự nhã nhặn, rất có lễ phép.
“Đại Hữu, đại đội của các anh chính là đơn vị sản xuất gương mẫu năm nay của công xã chúng ta, không dễ dàng nhỉ! Có điều các anh cũng không được kiêu ngạo, năm sau hãy lập thành tích mới!” Trong cuộc họp buổi chiều, một vị lãnh đạo công xã phát biểu mở đầu trước.
Giang Đại Hữu vuốt điếu thuốc, cười đến thấy mi không thấy mắt. Giữa cuộc họp, bên ngoài phòng có một cái đầu thỉnh thoảng lại ló vào bên trong.
Lãnh đạo công xã hơi nhíu mày, dừng những lời đang nói lại, gọi một tiếng với bên ngoài: “Vị đồng chí ở ngoài kia, có chuyện gì sao?”
Trong cuộc họp, Giang Đại Hữu xoay lưng về phía cửa, mãi cho đến sau khi lãnh đạo công xã nói ra, ông ta mới theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy là Lại Tử Đầu toàn thân nhếch nhác. Khuôn mặt ông ta sa sầm, không biết Lại Tử Đầu lại muốn làm trò quái gì nữa đây.
“Đồng chí lãnh đạo, tôi có chuyện muốn báo cáo.” Lại Tử Đầu ôm hai tay bước từ bên ngoài vào. Sau khi gã tiến vào, mùi vị trên người có chút rõ rệt khiến không ít người đều dứt khoát bịt kín mũi lại.
“Đồng chí Vũ Chu, Lại già này là một tên khốn nạn nổi tiếng không tham gia sản xuất của thôn chúng tôi, anh tuyệt đối không được tin lời nói của gã.” Giang Đại Hữu đập bàn, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, bình thường Lại già này khiến người ta ghét bỏ thì cũng thôi đi, lúc quan trọng này lại chạy đến đây gây sự. Đây đều là bà con đồng hương trong thôn, gã tố cáo ai thì đúng là hại cả nhà người ta rồi.
Lại Tử Đầu thở than một phen: “Đồng chí lãnh đạo, người mà tôi muốn tố cáo chính là con trai Giang Triều của Giang Đại Hữu. Ông ta không cho tôi nói chuyện, chính là bởi vì ông ta chột dạ, dựa vào vị trí của mình trong thôn mà chống lưng cho con trai của ông ta. Ông nói xem loại thói quan liêu này tốt hay không tốt?”
“Khốn kiếp, cậu bớt nói hươu nói vượn đi.” Ánh mắt của Giang Đại Hữu trợn to, đứng bật dậy. Ghế sau lưng bởi vì động tác mạnh của ông ta mà lật nhào: “Tôi làm bí thư chi bộ nhiều năm như vậy rồi, có bao giờ đã làm một chuyện hồ đồ như lợi dụng chức quyền vơ vét được một cây kim cho nhà mình hay chưa. Cậu nói tôi quan liêu, cậu đây là vô duyên vô cớ đổ chậu phân lên đầu tôi, bôi nhọ tên tuổi của tôi.”
Vũ Chu đè tay ông ta lại, bảo Giang Đại Hữu bình tĩnh ngồi xuống trước. Sau khi ổn định mọi người ở trong phòng xong, ông ấy mới cực kỳ ôn hòa mà nói với Lại Tử Đầu: “Vị đồng chí này, cậu nói xem tại sao cậu muốn tố cáo người ta, chỉ cần có lý do và bằng chứng, chuyện là sự thật thì bất kể đối phương có bối cảnh ra sao, thân phận như thế nào, chúng tôi đều sẽ nghiêm túc xem xét.” Sau đó ông ấy chuyển đề tài nói chuyện, trở nên nghiêm túc hơn: “Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để một vị đồng chí tốt vô duyên vô cớ bị vu oan, hiểu không?”
“Đồng chí lãnh đạo, tôi muốn tố cáo con trai Giang Triều của Giang Đại Hữu ông ta hϊếp da^ʍ phụ nữ, làm ô uế đến nếp sống xã hội một cách nghiêm trọng. Ngài yên tâm, chuyện mà tôi muốn tố cáo tuyệt đối là sự thật, nếu ngài không tin thì vào trong thôn tùy tiện tìm một người mà hỏi xem xem, tất cả mọi người đều biết.”
“Mày nói láo!” Giang Đại Hữu lại đứng dậy, còn thiếu không tiến lên trực tiếp đánh gã một trận.
Vũ Chu nhíu mày, vỗ lên mặt bàn mấy cái, trên bàn chấn động vài lần, nước đặt trên bàn xuất hiện từng gợn sóng: “Đồng chí Đại Hữu, mời anh kiềm chế cảm xúc của bản thân cẩn thận. Lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để một vị đồng chí tốt bị oan uổng, nhưng nếu chuyện đúng là sự thật thì cũng mời anh gác lại tình cảm cá nhân, hướng về nhân dân, chuẩn bị sẵn sàng vì đại nghĩa không quản người thân.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- 70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức
- Chương 32