Chương 29

Giang Triều bị sốt rất nặng, khoảng chừng ba mươi chín độ. Đôi mắt anh vào ngày thường rất sắc bén nhưng nay lại nhắm chặt, dù hiện tại anh đang hôn mê, nhưng khuôn mặt anh vẫn không hề thả lỏng, đôi mày nhíu lại, tạo thành hình chữ xuyên 川.

Giang Triều bị bệnh là chuyện phát sinh đột ngột, người nhà họ Giang không thể bởi vì chuyện này mà bỏ mất một ngày công điểm. Ngoại trừ Giang Đại Hữu, người một nhà chân trước chân sau nhanh chóng đi ra ngoài. Cuối cùng trong nhà chỉ còn lại hai người.

Giang Đại Hữu ngồi trên bậc đá ở bên ngoài phòng Giang Triều, hút một điếu thuốc, than ngắn thở dài không ngừng, sương khói lượn lờ khiến khuôn mặt ông ấy càng thêm buồn bã. Trong nhà phát sinh chuyện như vậy, khiến ông ấy xấu hổ không dám đi ra ngoài, ông ấy luôn cảm thấy ánh mắt giễu cợt và trào phúng của mọi người xung quanh.

Giang Triều đã làm ra loại chuyện như vậy, dù có bị vỡ đầu ông ấy cũng không thể ngờ được. Trong lòng Giang Đại Hữu vẫn luôn nghĩ rằng đứa con trai này của ông ấy là ưu tú nhất, có gánh vác được mọi việc, là niềm tự hào của ông ấy, chỉ là ông không nghĩ đến có một ngày thằng nhóc này lại làm ra chuyện thiếu trách nhiệm như vậy.

Mà hiện tại vì phải thu dọn tàn cục cho đứa con trai vô trách nhiệm này, ông ấy chỉ có thể đặt xuống mặt mũi đi cầu xin con gái nhà người ta tha thứ. Nếu không phải mấy ngày trước bác sĩ Hoàng rời khỏi thôn Tam Thủy đi lên bệnh viện huyện, với không còn ai có thể khám bệnh, ông lại không thể đứng nhìn con ông bị sốt chết, ông sẽ không khốn nạn như vậy đi cầu cô gái đó tới xem bệnh cho con trai ông, cũng làm khó cho An Khê chịu đồng ý theo ông trở về.

Ông ấy tức giận nắm lấy mái tóc mình, thật là đau đầu quá mà.

“An Khê, cháu không cần xem bệnh cho nó đâu. Thằng con chú tự tạo nghiệp, để cho nó bị nóng chết cũng đáng đời nó.” Trong lòng Giang Đại Hữu sinh ra suy nghĩ độc ác với con trai.

An Khê dừng tay một chút, trong mắt cô là khuôn mặt đỏ bừng của người nằm trên giường, nhưng đôi môi anh lại có màu sắc đối lập với nó, đó là màu xanh trắng tái nhợt, những nơi trên người anh không bị quần áo che khuất đều thấy rõ vết xanh tím, còn có những chỗ tím tái do tụ máu bầm. Nhìn bộ dạng đầy vết thương của anh, cô có thể thấy được thời điểm Giang Đại Hữu xuống tay tàn nhẫn thế nào.

Tay cô nắm thật chặt nhiệt kế, trong lòng An Khê càng thêm tự trách bản thân. Nếu như cô không nói những lời đó, thì Giang Triều sẽ không nhảy xuống vũng nước bùn này, cũng sẽ không vô duyên vô cớ phải chịu tiếng oan.

“Chú Giang, Giang Triều rốt cuộc đã nói gì vậy ạ? Việc này và anh ấy không có quan hệ, anh ấy chỉ là …” vô tội bị liên lụy vào.

“An Khê, đừng nói nữa!”

An Khê mới chỉ nói được nữa câu, thì đã bị một giọng nói khàn khàn cắt ngang. Đôi mắt Giang Triều đã mở, tròng mắt anh hiện rõ những tơ máu đỏ xung quanh, đôi mắt đυ.c ngầu còn rất mệt mỏi những vẫn cố quật cường mở ra.

“An Khê, đừng làm bao nỗ lực của tôi bị phá hỏng.”

Giang Triều giật giật môi, phát ra giọng nói rất nhỏ dường như không thể nghe thấy, nhưng An Khê trong chớp mắt đã hiểu ý anh, nắm tay phía sau nãy giờ bị siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng cô nuốt xuống những lời mắc kẹt ở trong họng.

Giang Đại Hữu chỉ ở nhà một lát, rồi bị đại đội kêu đi họp. Trong nhà hiện tại chỉ còn hai người Giang Triều và An Khê.

An Khê mím chặt môi, cô không biết phải đối mặt với Giang Triều như thế nào mới tốt, trong lòng bỗng sinh ra sự chán ghét đối với bản thân. Cô yếu đuối không có can đảm nói ra chân tướng mọi việc: “Giang Triều, vốn dĩ chuyện này không có liên quan gì đến anh, vì cớ gì anh lại nhận hết tội lỗi. Tôi không muốn liên lụy đến anh, những việc này bản thân tôi có thể giải quyết được.”

Thật ra trong lòng cô đã có tính toán rồi. Chuyện này đã xảy ra, ở trong thôn cô chắc chắn bị mang tiếng xấu, nhưng không sao, dù sao cô ở thôn Tam Thủy này không lâu, cô chỉ cần chịu đựng ô ngôn uế ngữ của người khác trong một hai năm là được. Chờ một khoảng thời gian nữa, cô sẽ rời khỏi nơi đây, lúc đó mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Nhưng mà Giang Triều không giống cô, gốc rễ của anh ở đây, dù anh có đi đến đâu, thì người và vật ở đây cũng đều có quan hệ với anh, trốn không thoát mà anh cũng không thể trốn. Nếu thanh danh của anh bị hủy, sau này người khác sẽ nghĩ thế nào về anh. Cả đời anh đều phải chịu đựng những ánh mắt dị nghị của những người ở quê nhà.

“An Khê, thời điểm đó chỉ có hai người chúng ta, mà người khác thì chỉ tin tưởng vào những gì mà họ nhìn thấy, dù cô có cố giải thích đi chăng nữa thì họ cũng nghĩ là cô cố tình che giấu chuyện này. Hơn nữa, cô muốn giải thích thế nào? Nói cô bị Lại Tử Đầu quấy rối, mà tôi chỉ là vừa vặn đi ngang qua nên mới cứu cô, không biết người khác có tin hay không, kết quả lại chỉ tạo thêm đề tài cho người khác nói vô nói ra, thậm chí lời đồn còn thay đổi đến nỗi khó chịu hơn thôi.”

“Thực xin lỗi, là tôi đã khiến anh khó xử.” Sau một trận im lặng không nói gì, An Khê vùi đầu vào đầu gối, buồn bã rầu rĩ nói.

Trái tim Giang Triều bỗng nhiên co rút lại.

Đầu anh càng ngày càng nặng, mí mắt anh không ngừng đánh nhau. Sau một hồi không nghe thấy thanh âm nào, An Khê ngẩng đầu lên, mới phát hiện Giang Triều đã ngủ rồi. Cô đặt ghế ở đầu giường, giúp anh dịch cái chăn ngay lại, đôi mắt cô vội vàng nhìn khuôn mặt anh, tâm trí của cô dường như bị thu hút.