Chương 26:

“Cha, cha đừng đánh nữa, cha còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đó.” Giang Tiểu Mai từ bên ngoài xông vào, đứng chắn phía trước Giang Triều: “Cha, tính tình của anh ấy cha còn không hiểu sao? Anh ấy không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này! Anh trai, anh mau giải thích cho cha đi, cha sẽ nghe anh nói.”

“Tiểu Mai, con mau cút qua một bên cho cha, nếu không cả con cha cũng đánh.” Giang Đại Hữu phun một ngụm nước bọt lên tay nói.

“Anh hai, anh mau giải thích cho cha mọi chuyện đi!” Giang Tiểu Mai lắc lắc người Giang Triều vẫn im lặng nãy giờ, cô ấy sốt ruột dậm chân trên đất.

“Tiểu Mai, chuyện của anh, em đừng xen vào.” Giang Triều gầm nhẹ một tiếng, anh như một con sói cô độc đi trên cánh rừng hoang vu, dùng vỏ bọc hung hãn để che đậy nội tâm yếu ớt của mình.

Trận đòn gậy lúc nãy thật quá sức, Giang Đại Hữu sớm đã không còn sức lực, ông quăng cây gậy trúc trên mặt đất, rồi xoay người trở về phòng với bộ dạng chán chường.

Trời càng ngày càng tối, trạm y tế thật im ắng, một chút tiếng động cũng không có, An Khê ôm chân ngồi trên giường, đôi mắt cô trống rỗng, không có một chút tinh thần. Không biết là cô nghĩ đến cái gì, cô lập tức xoay người xuống giường, mò mẫm tìm cái đèn pin, một luồng ánh sáng màu vàng xuất hiện chiếu gọi ra cái bóng ở trên tường, cô lục lọi trong chiếc cặp sách lấy ra một quyển sách toán học, cô đặt quyển vở trên đầu gối rồi soi đèn pin lên để đọc.

Những hình tròn, hình elip về toán học lướt qua trong mắt cô, tới lui không ngừng, mắt cô dần đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống quyển sách, hàng chữ trên đó vì bị ướt nên nhòe đi, rồi biến dạng.

“Mẹ ơi, con muốn về nhà!” An Khê chôn mặt trong quyển vở, khóc nức nở cho đến nửa đêm mới ngừng lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Ba là người đầu tiên bước vào nhà chính, mới đi vào anh ta đã nhìn thấy Giang Triều đang quỳ gối trước nhà chính, cả người anh đều nhuộm một tầng đỏ hồng không bình thường.

“Triều Tử, đêm qua em đều quỳ ở đây à?” Giang Ba vỗ nhẹ người Giang Triều, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, anh ta lắc đầu một cái, rồi bất đắc dĩ mà đi sang bên cạnh. Dù sao Giang Triều cũng là em trai anh ta, anh ta cũng thấy đau lòng cho em trai, nhưng ai bảo Giang Triều lại làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như vậy, hiện tại ai cũng không giúp được nó.

Đến khi anh ta bước ra ngoài cửa, mới cảm thấy không thích hợp, anh ta vội vàng từ bên ngoài trở về nhà chính, rồi áp tay mình lên người Giang Triều, trán anh nóng như sàn tàu điện ngầm nóng lên vậy, cái nóng này khiến người ta hoảng sợ. Anh ta đẩy nhẹ người Giang Triều một cái, ngay lập tức Giang Triều nghiêng người ngã xuống đất.

“Cha ơi, Triều Tử sốt rồi.” Giang Ba hướng về phía cửa phòng Giang Đại Hữu hét lên.

Giang Đại Hữu cả đêm đều không thể ngủ được, ông ấy đang ngồi ở đầu giường than ngắn thở dài, trên mặt đất rơi xuống không ít bụi thuốc lá. Sau đó ông nghe thấy giọng Giang Ba la lên, ông ấy lập tức lao ra khỏi phòng.

Ông ấy lao đến trước người Giang Triều rồi kiểm tra cho anh, sao thằng nhóc này nóng đến mức ngất xỉu luôn rồi? Giang Triều từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ, thân thể luôn tốt, rất ít khi bị sốt hay cảm mạo. Đây là lần đầu ông ấy thấy anh sốt nóng đến như vậy, Giang Đại Hữu không nhịn được mà hoảng sợ.

Ông ấy nhớ lại trận đòn hôm qua đó, chẳng lẽ hôm qua ông ấy xuống tay quá mạnh quá tàn nhẫn. Cũng do thằng ngốc này, tính tình quá mức quật cường không chịu sửa đổi. Ông ấy cũng không bắt anh phải quỳ ở đây, vậy là anh biết hối cải nhận sai rồi, nên mới quỳ gối cả đêm như vậy. Nếu biết có ngày này thì cớ gì lại gây ra chuyện này.

“Tiểu Mai, con mau đi xem con bé An Khê có ở nhà không?” Giang Đại Hữu hướng sân lớn hét lên.

“Cha, ngày hôm qua chị An Khê không trở về.” Giang Tiểu Mai nhìn vào phòng rồi nói.

“Con ranh chết tiệt này, cả đêm An Khê không về, sao con không nói với cha một tiếng, nếu con bé xảy ra chuyện gì thì sao, lúc đó con xem cha xử lý con thế nào!”

“Con muốn nói, nhưng mà cha có cho con nói đâu!” Giang Tiểu Mai co người lại, trong lòng cảm thấy tủi thân.

“Con còn không mau đi ra ngoài tìm con bé, thôi, để chính cha đi tìm, nhà này không có một ai tin tưởng được mà.” Giang Đại Hữu hướng phía trong phòng gọi một tiếng: “Tú Lệ, bà mau ra chăm sóc cho con bà đi, tôi đi ra ngoài tìm con bé An Khê.”

Nói chưa hết câu, ông ấy vén ống quần lên rồi vội vàng đi ra khỏi nhà. Đêm qua ông ấy không thấy An Khê, trong lòng Giang Đại Hữu cảm thấy lo lắng, con gái nhà người ta lớn lên tốt đẹp như vậy, vô duyên vô cớ gặp phải chuyện như này, sao có thể chấp nhận được, nếu như đứa trẻ này nghĩ quẩn trong lòng mà đi tìm chết, ông già họ Giang này biết giải thích thế nào với mồ mả tổ tiên về món nợ máu này đây, ông ấy càng nghĩ càng sốt ruột.

Giang Đại Hữu đi đến trạm ý tế, thấy cửa phòng khám đóng chặt, ông ấy gõ cửa vài cái, rồi nhìn ngó bên trong cửa. Bên trong mờ tối, ông ấy nhìn không rõ lắm.

“An Khê à, cháu có ở trong đó không? Cháu nếu có trong đó thì lên tiếng một cái để chú yên tâm.”

An Khê trở mình ở trên giường, cô mở hé mắt, mơ màng chưa tỉnh tạo, quyển sách ở bên gối rơi xuống đất lúc nào không hay. Giang Đại Hữu ở bên ngoài gọi vài lần, bên trong vẫn không có tiếng trả lời, ông gọi thêm một tiếng vẫn không ai đáp lại. Ông vừa định bỏ đi thì nghe thấy thanh âm khàn khàn ở bên trong vọng ra.

Cánh cửa được mở ra từ bên trong, An Khê xuất hiện phía sau cánh cửa. Tóc cô rối loạn, đôi mắt sưng húp như hai trái anh đào. Giang Đại Hữu nhìn thấy An Khê không xảy ra chuyện gì, ông ấy cảm thấy an tâm hơn, nhưng lúc này ông ấy không còn mặt mũi nào để nhìn con gái nhà người ta, trong khi con trai ông ấy đã làm ra cái chuyện khốn nạn đó, chỉ cần nghĩ đến là tức giận, huống chi là người đã trải qua.

“An Khê, hôm qua sao cháu không về nhà? Cháu làm chú lo lắng muốn chết. Cháu yên tâm, chú đã dạy bảo lại thằng nhóc thối đó rồi, nó dám làm ra cái chuyện khốn nạn như vậy, chú sẽ đánh nó.”

“Chú, việc này và Giang Triều không có liên quan ạ, chú…” An Khê vừa lên tiếng muốn giải thích nhưng bị Giang Đại Hữu cắt ngang.

“Chú đều biết rồi, cháu không cần phải nói tốt cho nó. Về việc này ông già họ Giang này xin lỗi cháu, dù sống hay chết, chú đều sẽ cho cháu một lời giải thích rõ ràng, sẽ không để cho cháu chịu hết oan ức.”