Chương 8

“Cho kẹo…”



“Đi xe anh đi…”

“Sao vậy…”

“Hết xăng rồi…”

“Ra em đổ cho…”





“Còn nghi ngờ gì nữa…chưa đòi tiền chở là may rồi…”

“Tính đi tí thanh toán sằng phẳng…”

“Chẹp chẹp có gì mà phải tính..đơn giản thôi cứ 1km lấy rẻ 10k…sơ sơ từ hôm qua …để xem nào…chỗ thân tình …anh xin 1 triệu cho nó tròn…”

“Thôi đi đi…lắm chuyện…”

Lại tung tăng…

Trên đường đi…em nói rất nhỏ đủ mình nghe được…

“1 chứ 10 triệu em cũng vẫn đi…”

……

Im lặng và im lặng…

…..

2 đứa về đúng lúc mấy thằng bạn nó đang hóng…

Vừa dắt xe vào đến sân…

Thằng Quang “Sáng mày ko nghe rõ à mà để anh em chờ…”

Đang định nó tiếp…nhìn thấy em xuống xe nó đổi dọng ngay…

“à hiểu rồi…vậy là chú bỏ anh em vì ….”



“Chúng mày lên bao giờ …”

Thằng Tùng “Vừa tức thì…”

Và nó tiếp “Ai đây mày…xinh nhỉ…”

Mình nhanh trí “cô em mới lên chơi…”

Thằng Quang “em nào sao tao ko biết nhỉ…mà chơi gì mà sáng sớm đã lên rồi…”

Đoạn quay sang thằng Tùng…tao nghi lém mày ạ…vấn đề nan giải đó…

Nàng “Ko phải nghi ngờ gì đâu 2 anh đúng rồi đó…”

Cả hai thằng “Thôi xong thằng bạn rồi…thế mà trước giờ tưởng nó con chiên lắm…”

Thằng Quang nói luôn với thằng Tùng “Tao đã nói mà mày ko tin…các cụ đã dậy rồi…đừng tin những con chiên ngoan đạo ngoài đời…”

Quay sang nàng nó tiếp “em bị nó lừa à…”

“Tội nghiệp em, em có gì cứ nói anh xử nó thay em…”

Mình cú “Hai thằng mày thôi ngay đi…đầu óc chúng mày lúc nào cũng chỉ mấy chuyện đó…”

Nàng “em hiểu ý các anh rồi…” đoạn gạt mình ra và nói…

“Em lừa anh ấy đó…”

Hai thằng trợn tròn mắt nhìn nhau…

Một trong 2 thằng “Có gì nhầm lẫn ở đây mày à…”



“Thôi đi 2 thằng tao xin chúng mày…mà thôi hôm nay cho tao xin khất…có việc rồi…”

Thằng Quang “Được rồi nhưng ngày mai lên lớp tao cần lời giải thích rõ ràng trước khi tao và thằng Tùng diễn tuồng cho cả lớp biết đấy…mà mày thì thừa biết bọn lớp mình rồi…”

“Uh được rồi …”

Trước khi đi chúng còn tán với nàng lúc nữa…nói chung là chuyện trên trời dưới biển và nàng thì cũng nhiệt tình không kém…

….

Đuổi mãi chúng mới đi…

Thằng Quang còn ghé tai nói nhó…”xinh đới…ngon…xúc chưa mày…nếu khó khăn gì thì gọi tao nhé…”

“Biến bà mày đi…”

Vẫn còn nghe tiếng cười của chúng…

Quay sang em “Thông cảm mấy thằng bạn của anh thằng nào cũng vậy…chúng vậy thôi chứ vô tư lắm ko nghĩ gì đâu…nói xong là quên mà…”

“Mà em cũng dễ quen nhỉ ai cũng có thể bắt chuyện ngay được…chịu…”

“Nhìn người là đoán ra bạn rồi…”

“Này …sóc nhau đấy à…”

….

“Sao anh ko đi cùng các anh ấy…”

“Em muốn vậy à…”

Im lặng…

2 đứa vào nhà…



Lại tranh ngay vị trí cái máy tính của mình…

“Ko định cởi cái áo ra à…mà quên mang về giặt trả đã…”

“Thèm…hôi kinh…”

“Vậy còn mặc…”

….

“Anh có kế hoạch gì cho sáng nay ko…”

“cũng không biết nữa…định lên lớp tí vì cả tuần rồi chưa lên…”

“Vậy anh toàn bỏ học à…”

“Uhm thường thì tuần lên một lần cho nó có…bọn bạn nó điểm danh hộ rồi…thầy cũng dễ tính ít để ý..có gì quan trọng chúng gọi…”

“Thế rồi anh học hành sao…”

“Giờ chưa phải lúc học…mà thực ra cũng chẳng có gì, 3 mớ lý thuyết suông nghe hoài chán..”

“Như các anh hay thật…”

“Cũng không hẳn…”

“Anh gì trắng trắng đó nhìn hay hay…”

“Ah thằng Tùng…chuyên gia chống cháy của lớp đấy…”

“Nó đang tính bỏ học…anh em nói mãi mà không biết nó có nghe kochán”

“Sao vậy anh…?”

“Thấy nó bảo nó chán học rồi..toàn lý thuyết thôi mà thực tế thì chẳng biết gì..nó muốn sang nước ngoài để học về công nghệ…”

“Nhà nó cũng có điều kiện…”

“Chẳng hiểu các anh nghĩ gì nữa…hình như con trai các anh ai cũng mang trong mình hoài bão thay đổi thế giới thì phải…”

“Còn phải nói..”

“Em ko thấy chính vì vậy mà đa số những người thay đổi thế giới này là con trai à…”

“30 năm qua billgate đã thay đổi thế giới này nhưng những bài giảng của thầy cô chúng ta thì vẫn vậy…vẫn đi theo một lối mòn…chính con đường ấy đã và đang gϊếŧ chết nền giáo dục VN em à…nó cũng nhấn chìm và bán đi những tài năng nữa…hi vọng sẽ có những đổi thay…”

“Lại bắt đầu đấy…em tưởng anh ko quan tâm những vấn đề đó chứ..”

“Tiện thì nói thôi…”

….

“Lại chát chúm…tí trả luôn tiền mạng nhé…”

“Em xem tin nhắn thôi…”

“Nói thì biết vậy…mà công nhận em đánh máy kinh hoàng…”

“Thường thôi…”

….

“Em bảo này…”

Trong lúc đó mình đang lang thang dọn mấy thứ linh tinh và kiếm mấy cuốn sách định tí mang trả thầy…

“Nói đi anh có điếc đâu…”

“Nghiêm túc được không…ko em về đấy…”

“Về đi…”

Hix đứng dậy thật…

“Rồi rồi…nói đi anh nghe đây…có chuyện gì à..”

Phụng phịu ngồi xuống…nhìn thương phết..

“Lúc sáng anh định nói gì với em vậy…”

“Nói rồi còn gì…”

“Ức chế anh rồi đấy…”

“Ai vô phúc lấy phải anh chắc 3 ngày tự tử mất…”

“Chưa chắc…đến 3 ngày đâu em…”

“Tại sao em lại biết anh nhỉ?”

“Ân hận à…chưa muộn mà…”

“Muộn rồi…”

“Thực ra nếu không có anh sớm muộn gì em cũng nhận ra những sai lầm của mình …anh chắc đấy…vả lại không có anh thì cũng có người khác..

Anh chỉ đến đúng lúc thôi…”

“em là một cô gái kiên cường…chính tính cách ấy của em sẽ giúp em nhìn nhận lại tất cả…anh rất mừng vì cuối cùng em cũng có được một quyết định đúng đắn..”

“Em còn nhiều thời gian để làm lại tất cả..không những em sẽ thay đổi em mà anh tin rồi đây em sẽ thay đổi được những người quanh em..”

“Bước đường cuộc sống nếu không có những ngã rẽ chắc gì anh đã gặp được em…

“Như em nói đó cuộc sống là những chuyến đi dài còn với anh cuộc sống là sự gặp gỡ và chia ly…”

“có những người bạn đã đến với chúng ta trong cuộc đời hãy sống làm sao để khi người đó ra đi chúng ta vẫn cảm thấy thanh thản bởi ta biết khi bên họ ta đã sống hết mình”





“Tiếp đi anh em đang nghe mà…”

…”Tiếp gì…”

“Anh lại vậy…đấy…”

“Anh có đọc ở đâu đó một câu nói rất hay rằng…”

“gì anh…”

“Mà thôi quên rồi…”

“Biết ngay mà..”

“Em định đi đâu ko…”

“Đi với em nhé…”

“Để xem đi đâu đã…”

“Đi mua với em ít đồ…”





“Mà quên anh cầm lấy …”

Thây lấy ví rút tiền…

“Này cầm đi…em trả tiền xe…”

“Thank!!!… nhưng hơi ít…”

“em còn bấy nhiêu thôi…cầm đi tí em rút cho…”

“em rất thích món quà hôm qua…”

“hi vọng là vậy…”

“Hiểu theo nghĩ kỉ niệm để em biết trân trọng nó…”

“Uh…”

“Sau này gặp lại anh sẽ trả cả vốn lẫn lời..OK”

“Ok…nhớ đấy em tính từ bây giờ…xem nào…”

“Thôi…”

“Em về đi có gì chiều đi nhé…giờ anh lên lớp tí…”

“Ok em chạy qua mấy đứa bạn chút…chúng gọi hoài…mà còn lên trường lấy hồ sơ nữa…”

“Đi đi …vậy chiều nhé…”

……

……

Dắt xe ra đến cổng…

“Anh bảo này…”

“Xưa nay anh ko cầm tiền của con gái bao giờ, nhưng ko hiểu sao hôm nay lại lấy của em…yên tâm dù thế nào anh cũng tìm em để trả…anh cũng đang rất cần để làm một số việc…”

“Ko nói về nó nữa nhé…”

“Cứ coi như em cho mượn…có bao nhiêu đâu…”

….

….

Mình nhìn theo lúc rồi vào…nghĩ miên mam…

“Đã có rất nhiều niềm vui đến với anh trong cuộc sống, khiến anh cười…và cũng có rất nhiều đắng cay khiến anh bật khóc…có những lúc anh thành công và nhiều khi cũng thất bại…nhiều kế hoạch còn dở dang và những dự định mai một…có những bước đi đúng và cũng có những bước anh bước sai lầm…Nhưng có một điều mà anh chắc rằng, anh sẽ không bao giờ cảm thấy ân hận đó là ngày anh biết em trở thành bạn anh…

“Anh định nói với em điều đó đấy cô bé…”