Chương 6

Thầy trò lang thang trên đường ray…

….

Mỗi người đi trên một đường như 2 dòng cảm xúc và 2 tâm trạng khác nhau…

Tự nói “Giá kể cuộc đời mình như những chuyến tàu thì tốt biết bao…biết trước những chặng phải dừng..biết trước cái đích phải đến..cứ đi là đến…

Nàng’ Em ko muốn vậy…cái gì cũng biết trước thì còn gọi gì là cuộc sống…”

“Thật ra em ko muốn rời bỏ nơi đây nhưng em ko thể ở lại vì em đã nhìn thấy trước tương lai của mình rồi…một tương lai được xác lập hoàn hảo…”

“Một tương lai ko phải do em tạo ra…tương lai đó là của ba má em …những người chỉ biết áp đặt…”

“Em đi đơn giản chỉ vì muốn tự tìm cho mình một con đường như anh từng nói…dù chưa biết sẽ thế nào nhưng em vẫn muốn thử…”

“Cuộc sống là những chuyến đi dài mà anh…mỗi nơi ta dừng bước có thể có và cũng có thể ko để lại trong mỗi chúng ta cái mà anh gọi là kí ức…”

“Tất nhiên nó sẽ là dấu ấn để chúng ta biết chúng ta đã trưởng thành…”

………..

Sao anh ko nói gì…

Đáp “Em đang nói mà”

Nàng “Cứ đi đã rồi đến đâu sẽ đến…”

“Lúc trước định rủ anh lang thang…anh muốn biết vì sao ko?”

………

………

“Em định đi để tạm biệt những gì sắp trở thành kỉ niệm…những nơi em đã đến..những chỗ từng đi qua và cả những nơi em chưa kịp đến bao giờ…”

………

“Sao lại là anh…..”

Đáp “Cũng ko biết nữa…thấy hợp thấy thích thì rủ thôi…”

…..

“Em có nhiêu bạn bè mà”

….

“Bạn tiền bạn ảo thôi…ko có ai chân thành hết……”

“Sao em biết…..”

……..

im lặng….

“Biết vì biết…”

….

“Tại sao cuộc sống lại như thế anh…”

Đáp “Vì đôi khi nó thế…”

“Mà cũng ko biết nữa…”

“Ngồi tí đi ko mỏi chân à…”

“Ko anh thích thì ngồi đi…”

Điên…kéo tay cho ngồi xuống cùng luôn…

“Làm gì vậy…”

“Định đi hết đường day à…”

………

………

“Ko sợ chị ấy biết à…”

Đáp “Biết gì…”

“Thì chốn đi chơi vời gái…”

Đáp “Biết rồi còn gì…”

“Anh có vẻ rất iu chị ấy đúng ko…nghe kiểu nỏi là biết rồi…”

……

……

“Uhm đã rất iu..vẫn iu và mãi iu có lẽ là vậy…”

….

“Em cũng iu anh chàng kia chứ…”

……

……

“Nói rồi mà….”

….

Sau câu nói đó hai đứa ngồi không nói câu gì…

nàng cầm mấy cục đá đáp linh tinh…

những giây phút bình yên nhất như đang chôi qua giữa 2 người…

Tôi từ một người chẳng biết gì về em…một người mà chỉ vài ngày trước đây thôi..nếu em có gặp cũng ko thèm nhìn…vậy mà bỗng chốc biết

quá nhiều về em…

Quả thật mình ko nghĩ mình đang đối mặt với cô gái 18 tuổi…có thể mình đã nhầm…rất có thể…

….

“Cũng muộn rồi về đi em…”

“Anh về đi em ko thích về”

“Này đùa à…biết đi từ lúc nào ko…”

….im lặng

“Được rồi thôi đứng dậy đi…” và chìa tay cho em…

“Chưa thích về thật mà…” ko đưa tay và ngồi co lại…



“Ko về cũng được…xuống sông đi…nghịch cát”

“Đi luôn…”

“Mà anh vẫn trẻ con nhỉ…”

“Uhm nếu cho anh được chọn anh vẫn thích là trẻ con hơn…được làm những gì mình thích và quan trọng là được nhìn cuộc sống qua lăng kính…vô lo, vô nghĩ



“Có vẻ anh hay ra đây…”

“Đương nhiên ngôi nhà riêng đó…”

….

Xuống sông đi lang thang tiếp dọc bờ cát…nước mùa này cạn..

hai đứa thì nhau vẽ linh tinh trên cát và thi nhau hò hét…

trước khi ướt nhẹp hết nàng viết từ rất đẹp “Con đường tôi đi…”

“Thôi về được chưa? biết mấy giờ rồi ko?”

“Ko quan tâm…anh về thì về đi..tí em về”

“bằng gì…”

“niềm tin”

“Này bắt đầu rồi đấy…”

“Thầy em dậy em thế…”

“Đi tiếp đi…”

Ko hiểu sao mình lại ko nói gì và đi tiếp…

Bỗng nàng quay lại và nói…

“Anh thấy em nói đúng chưa chỗ nào đi qua mà chả để lại dấu chân của mình…nhìn đi anh…”

Đúng là quay lại thấy vệt dài trên cát, dấu chân của 2 đứa… rất gần nhưng song song…..

Nghĩ lan man…lan man…

“Anh mong rồi đây em sẽ có cuộc sống êm đềm như những con sóng kia…và mong cho anh cũng vậy…”

Ngày trước thầy dậy Lý anh có một cách ví rất hay về một công thức mà cả đời chắc anh ko quên…”

Em biết công thức γ = a*i/d chứ…γ là bước sóng ánh sáng đó…”

“Biết rồi sao …”

“Thầy dịch là : ai trên đê nhìn sóng”

“Giờ mới biết nó ý nghĩa thế nào…”

….

….

“Định tranh thủ dậy em đấy à…em ko học đâu…quên rồi…” cười…

….

“Em định bao giờ về…”

“Về đâu”

“Ko anh hỏi là sang bên đó bao giờ em về…”

“Hỏi làm gì…chờ em à…”

….

….

“Uhmmm…”

“Này …”

“Chờ để biết em thành công như thế nào…chờ để xem em sẽ thay đổi ra sao..chờ để mong rằng em đúng…chờ để có hi vọng…chờ để có ngày em trở về…”

“Hix cứ tưởng…”

“Tưởng cái đầu em ấy…”

“Em đáng iu chứ bộ…xinh hơn khối người…”

“Sinh s sờ ấy…”

Xong câu đó nguyên quả đấm vào lưng…

“em nghĩ kĩ chưa…”

“Nói rồi còn gì…em đi vì em, nên chẳng có gì phải nghĩ nhiều..Mệt”

….

“Em 18t mà như một cô gái trưởng thành…rất ngang bướng và nói như thằng bạn anh là quật cường…”

“Bạn anh nói..”

“Uh Sáng nay lúc từ NN về ấy…”

…..

“Giờ anh có thể nói rất vui vì đã gặp em…em hôm nay và hôm qua khác xa nhau …anh cũng học được của em rất nhiều…sau này gặp lại sẽ trả công em…”

Nàng cười (nụ cười ko thể tả) Nói “Hôm qua là quá khứ, hôm nay là hiện tại, ngày mai là tương lai…như vậy em đang có tất cả…”

“Anh này nếu ko có gì thay đổi mai là thứ 4 đúng ko?”

Đáp “uhm chắc vậy…”

…lại cười…

Thôi về đi em chiều rồi…

“Rồi …mất hứng…”



“Mà quần áo khô chưa…?”

Nàng “hỏi chi..”

Đáp “Ko thấy lạnh à…”

Nàng “Chỗ ko cần thì khô rồi chỗ cần thì chưa…” cười như đúng rồi…

Từ lúc gặp mình chưa thấy em cười nhiều như hôm nay … và mặc dù em ko hề hoa hòe như những lần trước…trong bộ đồ lao động thấy em đẹp lạ thường..”

Đoạn nói “Ai lấy phải em coi như xong…”

“Xong quá thể ấy chứ…xong trên mọi mặt …” cười tiếp…

….

hai đứa về vì lúc này cũng khá muộn rồi vậy mà nàng còn cố níu…

“Từ đã anh…nhìn ánh chiều tà mới thích…”

…..

“Anh xin em anh đói rồi…”

Thấy nàng cúi xuống mặt dầu dầu…

Nghĩ “thôi kệ về đã ko là tối khỏi về luôn…”

Nàng “Con trai các anh chỉ muốn bắt đầu ngay và chẳng ai đợi được đến kết thúc cả…”

Đáp “Lại bóng gió rồi đấy…”

Nàng “Ai nói anh…”

“Vừa nói đấy thôi…”

…..

2 đứa quay bước để lại sau lưng những vêt chân dài trên cát và ánh hoàng hôn dần tắt…



Trên đường đi…

“Chính xác là thứ 6 em đi à..sáng hay chiều thế…”

“Đã nói ko biết mà..ai quan tâm…”

“Rồi vậy đi với anh tí đã…thứ 6 anh bận cả ngày rồi…”

“Sao bảo về…mà đi đâu”

“Thì cứ đi đi…”

“Quần áo thế này á…”

“Sao đâu thấy em mặc bộ ấy đẹp nhất đó…”

“Ko dám…”

……

Đến trước một cửa hàng…”đứng chờ anh tí nhé…”

mình vào bảo chị bán hàng là chỗ người quen…”Chị lấy cho em chiếc vòng tay hôm nọ cái…”

Chị bán hàng “Sao bảo cái này ko hợp với h` mà…” P/s quen luôn h` nhé…

Đáp “Gói cho em đi…nhanh cái..”

“Thì từ từ mày bị ma đuổi à…”

“Còn hơn thế…”

“Đây ông tướng…”

“Em gửi triệu hai trước nhé mấy bữa nữa đưa nốt..hết tiền rồi…”

“Uhm nhưng nhanh dùm chị nhé…mà bữa nào mày rảnh ra xem cho anh cái máy..thấy ông kêu ko dùng được nữa rồi..đang định mang đi thợ đấy..có thằng em

mà chẳng nhờ vả được gì…”

“Rồi yêm tâm hôm nào em ra giờ bận lắm…”

Đi ra luôn mà vẫn nghe thây bà nói “Mày mà léng phéng con nào cái h` nó mách tao thì đứng có bảo chị ác…”

Ra chỗ nàng “Cầm hộ anh nhé…”

“Gì thế…”

“Mua để tặng…”

“Định làm lành với chị ấy bằng cách này à…”

“Uhm thế bảo phải làm sao…”

“Nhiêu tiền…”

“Hỏi chi…”

….

im lặng…

“Rồi giờ đưa em về nhà nhé…hay đi măm rồi về…”

“Tùy…”

“Thích ăn gì”

“Phở…”

“Anh thì ko thích nó…”

“Sao?”

“Đơn giản vì ko bao giờ chán cơm thèm phở cả…”



“Như thật…”

“Thật chứ còn như gì nữa…”