Một chiếc xe bus chạy dọc theo Quốc lộ,nhằm hướng đến ngoại ô.Đằng sau là hàng chục,hàng trăm xác chết đang cuồng loạn đuổi theo.Mặc dù chiếc xe phóng rất nhanh nhưng khoảng cách ngày càng thu hẹp.-Bọn này là cái giống gì thế hả trời??Chạy nhanh còn hơn cả ngựa
-Chạy nhanh lên anh gì ơi!!!Mà anh tên gì ý nhỉ??
-Tuấn!!Rất vui được gặp mọi người!!
-Chúng tôi cũng rất vui được gặp anh!!CHúng…
Rầm!!
Chiếc xe nảy lên một cú rất mạnh.Tuấn hơi hãi:
-Hình như tôi vừa cán phải cái gì đó..??
-Chắc là bọn xác chết đấy!!Khánh đáp
-Sao chúng ta lại gặp chuyện thế này??Tôi mất hết người thân,sống chui lủi…Nói đến đây,Tuấn hơi xúc động nhưng vẫn cố bình tĩnh để khỏi lạc tay lái
Toàn đáp:
-Ở đây ai cũng vậy thôi.Chúng tôi chỉ cố gắng để mình là người sống sót cuối cùng!!Nhưng cũng may chúng ta gặp được nhau
Thu hơi xúc động,các kí ức của cô chợt hiện về,từ ngày xưa cho đến vừa rồi.Rồi bất giác cô không kềm được nước mắt
Toàn đặt tay lên vai cô,an ủi:
-EM không sao chứ??
-Vâng,không sao!!
Ai cũng có lúc trải qua gian lao,khổ đau.Dù là con người cứng rắn nhất cũng phải gục ngã,nhưng họ thì không.Vì sao ư??Rất đơn giản.Vì họ có những người bạn đồng hành luôn quân tâm và hiểu nhau
Uỳnh!!
-Chúng ta lại cho một con nữa chầu trời rồi!!Tuấn cười
-Ăn thua gì??Lần bọn tôi lái xe đến đây cũng cho mười mấy con đi gặp diêm vương rồi.Bây giờ anh mới cán được hai con thì chưa thấm tháp gì đâu!!Huy đáp
Mọi người cười vang.Nụ cười hoàn toàn trái ngược với tâm tư họ.Vậy sao họ còn gượng gạo cười như vậy.Nụ cười để bớt sợ,an ủi lẫn nhau,và quan trọng hơn là để họ cùng có niềm tin vào cuộc sống
9 giờ sáng,họ đã đến gần ranh giới Hà Nội-Hà Tây(cũ).Đằng sau họ là một đống xác chết lốc nhốc đuổi theo.Tuy nhiên,khỏng cách càng lúc càng dãn ra
Toàn hỏi:
-Mọi người có nhận thấy không??
-Nhận thấy gì??
-Chúng ta đang ngày càng bỏ xa chúng.Tại sao lại thế nhỉ??
-Ừ!!Lạ quá!!Nguyên cũng nói
-Tôi đoán chúng đã suy yếu đi!!Huy nói
-Dựa vào đâu??Khánh hỏi
-Nãy giờ chúng ta đi không hề gặp một thây ma nào truy cản ngược chiều.Vậy chắc chắn rằng chúng yếu đi nên không hề có con nào ở đây.Mọi người xem,nãy giờ chỉ có bọn đuổi chúng ta thôi
-Mọi người nhìn kìa!!
Ánh sáng!!một tia sáng mong manh lọt qua bóng đêm đen ngòm.Tuy nó tắt ngay nhưng đã mang lại cho họ hi vọng
-Tôi chưa hiểu,tại sao lại thế được??Tuấn thắc mắc
Thu nói:
-Em hiểu rồi!!Bét Tờ Lờ Nhè
i nguyền!!Tất cả chỉ là một lời nguyền!!Đây là một lời nguyền từ xa xưa!!Và ngày xưa thì thủ đô Hà Nội đâu được mở rộng như vậy!!Lời nguyền chỉ có hiệu lực như vậy thôi
-Hay lắm!!Toàn phấn khởi
-Kia rồi!!Huy reo lên
Đằng cuối con đường,bóng đêm nhạt dần.Họ có thể thấy mờ mờ được hàng rào và quân đội.Và con đường vắng tanh,không còn một xác chết nào truy cản.
-Chúng ta thoát rồi!!Mội người reo lên
Nhưng sự việc không như họ mong đợi,vì 7 ngày chưa kết thúc..