Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

7 Ngày Đếm Ngược

Chương 11:Giấc mơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có!!Ông Huân chạy ra,tay còn cầm một cốc chè tươi.-Bắt quả tang hai thằng nhãi này đang vận chuyển hai gói Heroin.Nhìn trông cũng không đến nỗi nào mà..chậc..bỏ đi.Tạm giam chúng nó ở đây để mai đưa lên đồn công an thành phố vậy!!

Nói rồi hai người công an khác lôi Huỳnh và Tiến vào,đang bị còng tay vào.Họ ném cả hai tên vào căn phòng chuyên để tạm giữ tội phạm

3 giờ đêm,

Cạch..cạch..ạch!!

Những tiếng chạy rất gấp bên ngoài làm ông Huân đang lơ mơ chợt tỉnh giấc.Bắt đầu xuất hiện những tiếng ồn ào bên ngoài,kèm theo những tiếng rêи ɾỉ khẽ và thành từng tràng dài như tiếng kêu của loài rắn săn mồi trong đêm thâu.

Ông Huân rót rồi uống thêm ngụm chè đặc cho tỉnh hẳn.Ông với tay ra bật lấy ngọn đèn tuýt

Máu!!!

Không biết máu từ đâu chảy rỉ ra sau khe cửa.Biết có biến,ông nhanh chóng chụp lấy khẩu súng lục đã theo mình nhiều năm.

Uỵch…Uỵch..Rầm!!

Cánh cửa bắt đầu bị ai đấm từ bên ngoài.Tiếng càng lúc càng dồn dập,có vẻ như nhiều người cùng đập một lúc.

Rầm!!!

Cánh cửa gỗ đã cũ không thể chịu nổi lên bung bản lề,đổ ập xuống đất.Đằng sau là ba người.Toàn thân họ đầy máu.Mắt đỏ như lửa và răng sắc như dao

Pằng!!!Pằng!!

Tiếng súng dồn dập.Ba cái xác đổ ập xuống.Toàn thân lỗ chỗ những vết đạn.Linh cảm không hay,ông Huân liền thả hai tên đang ở trong phòng ra.Chúng nhanh chóng lấy ra từ đống đồ lưu trữ dưới nhà kho(chứa hung khí của những vụ án xảy ra ở phường)một thanh kiếm Nhật,và mấy con dao nhỏ.Khϊếp sợ trước khung cảnh hỗn loạn ấy,hai tên nhóc không dám chạy lăng quăng.Ông Huân cứu thêm được vài người nữa trước khi họ gặp nhóm bạn của chúng ta….

Huỳnh đứng trên gác thượng,nhìn xuống,bất chợt cười điên dại.Từ nay không còn ai sống để làm chứng để có thể lôi hắn vào từ nữa.Tất cả,từ lão dân quân cho đến gã đàn em xấu số…

……..

……..

Thu đang đứng trước một vùng trắng xóa.Cô không hiểu mình đến đây từ bao giờ??Cô cố gắng nhớ lại.Rõ ràng mình đi tắm xong,đã đến sảnh chính siêu thị kiếm một chiếc đệm và ngủ tại đó rồi.Tại sao lại đến đây được??Và mình đến đây bằng cách nào??Tất cả mọi người biến đi đâu??Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh đầu cô khiến cô càng hoảng sợ.Chợt,một luồng sáng không biết từ đâu bổ đến.Tất cả chói lòa!!Làn khói mờ ảo dần tan đi ,hiện rõ cảnh vật.Một pháp trường hiện ra trước mắt cô.Trên đó có ba phạm nhân.Tên đao phủ xách cây đao to tướng lên.Hắn túm tóc họ và kéo ngược lên.Đó chính là ba,mẹ và anh trai của Thu.Thu giật mình,hoảng hốt,rồi cô chạy đến đó,vừa chạy vừa hét:

-Dừng lại!!

Xoẹt!!!Phụt

Ba cái đầu bắn lên không rồi rơi xống đất.Từ chỗ cổ đứt,máu bắn ra lia lịa và cả ba người cùng gục xuống

-Không!!!!!!!!

Đáp lại tiếng hét của Thu,phong cảnh dần dần biến mất.Một tiếng gọi từ đâu đó vang lên

-Thu!!Thu…Tỉnh lại đi..Thu!!

-Tiếng gọi này!!A!!Anh Minh phải không??Đúng rồi!!Anh mình giỏi võ thế thì làm sao chết được!!Đây chỉ là một cơn mơ

Một chàng trai nhìn không rõ đang đỡ cô và gọi.Hình bóng đó rất quen

-Chỉ là một cơn mơ khủng khϊếp mà thôi!!

-Thu!!Em không sao chứ??Mọi người lo cho em lắm đó!!

-Ơ,anh Toàn!!

-Tội nghiệp!!Cô ấy chịu cú sốc lớn quá!!Khánh nói

Toàn đỡ cô bé dậy rồi bước đi.Thu biết rằng anh trai mình chết thật rồi.Nhưng cô cũng nhận ra một điều,Toàn tử tế,dịu dàng không khác gì anh trai mình..

Hôm nay là ngày thứ sáu của chuỗi ngày đếm ngược
« Chương TrướcChương Tiếp »