Một lời làm trấn động toàn trường, mọi người lập tức hóa đá nhìn trân trối vào Diệp Hân không chớp mắt.
Diệp Hân cũng bị trấn động bởi lời nói của mình, mà chính xác hơn là nhỏ không ngờ gan mình cũng lớn như vậy. Trong giao đấu, người ra tay trước là kẻ thông minh nắm thế chủ động, đường nhiên nhỏ phải ra tay trước, đánh phủ đầu bọn họ, dập tắt tin đồn bị đá của mình, trở bại thành thắng.
- Haha….đúng là trò lừa vui nhất mà mình được gặp. Diệp Hân, bạn cũng biết giở trò lắm – Đổng Ngọc phá ra cười nắc nẻ.
Diệp Hân giận tím mặt, mọi sự sỉ nhục của nhỏ đều từ cô ta mà ra, thật muốn chạy đến xé nát cái nụ cười nham hiểm xấu xa của cô bạn này ra, nhưng nhỏ siết tay tự dặn lòng cố gắng nhịn.
- Hhaha….Nói về giở trò, mình còn phải bái bạn làm sư phụ mà. Mình có giở trò bằng bạn đâu cơ chứ , nói về thủ đoạn, bạn này tự nhận thứ hai thì chả ai dám nhận thứ nhất đâu - Diệp Hân cố gắng cười lớn hơn Đổng Ngọc để xỉ nhục nụ cười của cô bạn này.
Nhỏ nhướn mày thách thức.
Nụ cười trên môi của Đổng Ngọc quả nhiên biến mất, nhỏ giận tím cả mặt mày trừng mắt nhìn Diệp Hân, rồi già vờ quay sang Hiểu Huy níu tay hắn nhõng nhẻo nói :
- Hiểu Huy bạn mau nói đi, có phải là bạn đá Diệp Hân để theo đuổi mình hay không ?
Hiểu Huy nhìn Diệp Hân một cái, có chút xấu hổ nhưng rồi vẫn gật đầu đáp :
- Đúng vậy.
Diệp Hân nghe hai từ đó giống như một liều thuốc độc mà nhỏ uống nhầm khiến máu toàn thân nóng lên rồi chảy loạn xạ trong người gây khó chịu vô cùng. Nhỏ từng nói với nhỏ Hằng, Hiểu Huy sẽ không làm như vậy, nhưng xem ra nhỏ sai lầm nghiêm trọng rồi.
Diệp Hân phẫn nộ nhìn Hiểu Huy, cậu ta không nhìn nhỏ. Cục tức của Diệp Hân dâng lên tận miệng. Lần này coi như nhỏ thấy được bộ mặt thật của kẻ mà nhỏ từng thích.
« Được, nếu muốn trở mặt thì nhỏ trở mặt cho xem »
- Nói xem, hôm qua có phải bạn này đã bị Hiểu Huy đá *** rồi không? – Tah16y sắc mặt tái lại vì giận của Diệp Hân, Đổng Ngọc cố ý hỏi.
Diệp Hân trừng mắt nhìn Đổng Ngọc.
- Sao hả? trả lời không được à – Đổng Ngọc đắc ý cười nói.
- Haha, đá *** phải xem ai đá ai mới được chứ? – Diệp Hân cười khinh nói – Chỉ sợ rằng bạn này nhặt được chiếc giày rách của người khác mà xem là vật báu đó.
- Bạn nói vậy là ý gì? – Đổng Ngọc tái mặt hỏi.
- Mình hỏi bạn, Hiểu Huy. Giữa hai chúng ta, ai là người tỏ tình trước – Diệp Hân không thèm chú ý câu hỏi của Đổng Ngọc mà quay sang chất vấn Hiểu Huy.
Hiểu Huy không hiểu ý của Diệp Hân nhưng cũng trả lời :
- Là mình….
- Ai đã nói thích mình ngay từ lần đầu tiên gặp?
- Là mình…
- Ai nói không phải mình thì không yêu?
- Là mình…- Hiểu Huy xấu hổ đỏ mặt khi trả lời những câu hỏi đó.
- Bạn ấy đã nói những lời này với bạn chưa? – Diệp Hân mĩm cười quay sang nhìn Đổng Ngọc hỏi.
Đổng Ngọc cứng lưỡi không trả lời được, bởi vì là nhỏ đã cố ý tỏ tình với Hiểu Huy, đeo bám khiến cậu ấy siêu lòng chứ không phải Hiểu Huy thích nhỏ trước.
- Vậy nói xem, bạn rõ ràng là thích mình trước đúng không? Không phải mình thích bạn trước. Vậy bạn tin chắc mình thích bạn à? – Diệp Hân xảo hoạt hỏi.
Hiểu Huy ngớ người ra nhìn Diệp Hân. Sau đó cậu mím môi lại, cúi mặt.
Diệp Hân quay qua nói với toàn thể mọi người đang có mặt tại đó:
- Mọi người, không biết sáng nay mọi người nghe tin thế nào, nhưng mình xin chính thức đính chính cho mọi người rõ. Người bị đá chính là cậu ấy.
Diệp Hân chỉ tay vào mặt Hiểu Huy tuyên bố hung hồn.
- Trước đây mình từng có một chuyện khá mất mặt, lúc đó mình buồn vô cùng. Là Hiểu Huy ở bên cạnh, an ủi mình, khiến mình rất cảm động. Sau đó bạn ấy tỏ tình với mình, mình lúc đó đã nghĩ, Hiểu Huy là một người tốt, quen cũng không thành vấn đề. Cho nên mình mới quen với bạn ấy. Nhưng thời gian lâu như vậy, mình mới thấy, bạn ấy không được tốt như mình đã nghỉ. Mình phát hiện bạn ấy có nhiều tính xấu, cho nên quyết định chia tay. Chắc là bạn ấy không cam long bị đá nên tìm ai đó quen đại rồi phao tin đồn nhảm hủy hoại danh dự của mình.
Sắc mặt của Hiểu Huy sau khi bị Diệp Hân kể xấu thì đen thui luôn, còn Đổng Ngọc thì giận đến đỏ cả mặt. Diệp Hân thấy thế thì cười thầm trong bụng. Mọi người xung quanh thay vì nhìn Diệp Hân chỉ trỏ thì quay sang nhìn Hiểu Huy thì thầm
- Rõ ràng hôm qua mình nói chia tay với bạn mà – Hiểu Huy lúc đầu còn thấy ngại vì làm chuyện này đồn đại ra ngoài như thế, nhưng giờ đây thấy Diệp Hân trở mặt phủi bỏ mọi chuyện về mình thì nổi xung lên nói.
- Lí do chia tay của bạn là gì? – Diệp Hân hỏi.
- Mình….mình…- Hiểu Huy xấu hổ ngượng ngập không dám trả lời lí do chia tay là do bản thân thay lòng đổi dạ.
- Là vì bạn ấy thích mình hơn bạn – Đổng Ngọc lớn tiếng trả lời thay, giọng điệu châm biếm không chịu được.
Diệp Hân như bị sét đánh lần nữa đến choáng voáng, xem ra cái kế sách của nhỏ Hằng bày, hôm nay nhất định phải sử dụng, nếu không, nhỏ chuốc nhục vào thân.
- Sai, lí do mình chia tay với Hiểu Huy, vì mình thích người con trai khác – Diệp Hân cãi lại.
- Là ai? – Đổng Ngọc phá ra cười – Mình không nghĩ có người còn hơn Hiểu Huy đến nỗi bạn bỏ rơi Hiểu Huy đi theo người đó.
- Là Lập Khiêm – Diệp Hân trả lời dứt khoát.
Đổng Ngọc nghe xong thì tái mặt.
- Sao hả? Đủ hơn chưa? – Diệp Hân đắc ý cười hỏi.
- Lấy gì chứng minh bạn không nói bừa chứ? – Đổng Ngọc kiềm nén cảm xúc của mình lại hỏi.
- Mình có thể chứng minh – Tiếng Lập Khiêm từ xa vang lại.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, Lập Khiêm hôm nay bận đồng phục đến trường giống như bao nam sinh khác nhưng từ vóc dáng đến gương mặt cả bước đi đều khiến người ta chìm đắm, nhìn mãi không dứt. Fan Club của cậu ở trong trường bèn reo lên ngưỡng mộ.
- Nhỏ ngốc này yêu thầm mình lâu rồi, nhưng tiếc là mình không nhận lời – Lập Khiêm chắc lưỡi làm ra vẻ khó xử nói.
Mọi người bèn ồ lên trố mắt nhìn Diệp Hân, nhưng nhỏ chẳng có chút xấu hổ nào cả. Bởi vì dù sao nhỏ không phải là người duy nhất bị cái tên sao chổi này từ chối, không có gì đáng phải mất mặt cả.
- Hôm qua, nhỏ ngốc này lại lần nữa tỏ tình với mình. Vậy thì làm sao có chuyện nhỏ ngốc này bị đá được – Lập Khiêm cố tình nói thêm – Mà có đá thì người đá là mình mới đúng.
Diệp Hân bèn lườm cho Lập Khiêm một cái bén nhọn như dao. Lập Khiêm cười cười quay đi.
- Đúng vậy, chính là như vậy đó. Cho nên mình không có bị Hiểu Huy đá – Đến nước này, Diệp hân đành phải theo lao chịu sự sỉ nhục của cái tên khốn này thôi.
- Hai người…hai người….- Hiểu huy không thể nói được lời nào, tức giận nhìn Diệp Hân một cái rồi nắm tay Đổng Ngọc lôi đi, nhưng hình như Đổng Ngọc chưa muốn đi nên cả hai có vùng vằn với nhau một chút.
Diệp Hân thấy hai người đó đi thì thở phào nhẹ nhỏm. Chuyện mất mặt cũa đã qua đi, cuối cùng nhỏ cũng chiến thắng.
- Đi thôi – Lập Khiêm kéo tay Diệp Hân đi mặt kệ mấy ánh mắt gϊếŧ người ném vào lưng của Diệp Hân.
Đi tới vườn hoa sân sau, Lập Khiêm buông tay Diệp Hân ra nhìn cô thở dài mắng:
- Đồ ngốc.
Diệp Hân lúc này đã hết kiềm ném được bèn bật khóc. Tình cảm gần hai năm trời mặc dù chưa phải là tình yêu sâu đậm gì, nhưng đó cũng là tình cảm trong sang của nhỏ mà.
- Đừng khóc nữa. Tui không có khăn tay đâu cho bà lau nước mắt – Thấy Diệp Hân khóc lóc thê thảm, Lập Khiêm thấy bối rối vô cùng.
Nhưng Diệp Hân càng khóc nhiều hơn nữa.
- Thôi được rồi. Tui đành hy sinh cái áo của mình cho bà mượn chùi đỡ vậy – lập Khiêm nuốn khan nước bọt một cái nói.
Diệp Hân nghe vậy kề vai Lập Khiêm khóc, đem nước mắt nước mũi giây lân 1o đồng phục trắng tinh của Lập Khiêm. Lập Khiêm khẽ đưa tay vô nhẹ vai Diệp Hân an ủi.
Khóc một hồi đã đời, Diệp Hân mới nấc vài cái, nhận thấy vòng tay của Lập Khiêm trên lưng mình, nhỏ đẩy Lập Khiêm ra cố ý nói:
- Này, ông đừng có mà thời cơ lội dụng tui nha.
- Gì! Ai them lợi dụng bà. Nhìn lại xem, đồng bằng như bà, ôm có chút cảm giác nào đâu mà them lợi dụng – Lập Khiêm bèn châm chọc lại ngay.
Diệp hân đỏ mặt nhìn xuống vòng một trơn chu của mình, hất mắt nói:
- Gì mà đồng bằng chứ? Cái này là còn sơ khai nên đồi núi chưa mọc chứ bộ.
- Haha…đồi núi của bà mọc rồi cao được bao nhiêu. Được bằng ụ đất là phải tạ ơn trời rồi, làm gì bằng núi được – Lập Khiêm phá ra cười nắc nẻ trêu.
Diệp Hân tức giận đá cho Lập Khiêm một cái đau điếng, khiến cậu rên lên. Tức giận ngước lên, nhìn thấy Diệp Hân đang lau nước mắt, Lập Khiêm không nỡ ghẹo nữa nên muốn tìm lời an ủi.
- Có ai nói cới bà là khi bà khóc xấu chết đi được không? Con nít đang khóc thét hay quậy phá, thấy mặt bà lúc này thì hết dám khóc nữa vì nghĩ bà là ma.
- Vậy chứ có ai nói với ông là gương mặt của ông đáng ghét lắm không? Nhìn vào là chỉ muốn đấm cho vỡ mặt.
Sau đó hai người, ông một câu, bà một câu khiến Diệp Hân vui vẻ trở lại, quên mất một phút trước mình vẫn còn khóc