- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- 7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em
- Chương 35: Đến đây để đòi người
7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em
Chương 35: Đến đây để đòi người
Đúng 3h chiều, hai thám tử là nhỏ và nhỏ Hằng cùng đèo nhau đi trên chiếc xe đạp điện của nhỏ Hằng cùng tập kích cuộc hẹn của Lập Khiêm và nhỏ Ngọc.
- Họ hẹn nhau lúc mấy giờ - Nhỏ hằng thều thào bên tai nhỏ.
- Ai mà biết đâu cơ chứ - nhỏ nhăn mặt lắc đầu đáp.
- Trời! Chả lẻ bà bảo tụi mình phải đứng dưới cái nắng chan chan này đợi hay sao – Nhỏ Hằng thầm than trời.
- Chịu khó đi. Cón không bà cho tui mượn xe đi, tui đi một mình – Nhỏ vùng vằng nói.
- Hehe, trò vui sao thiếu tui được – Nhỏ Hằng nhe hàm răng trắng của nhỏ cười cầu hòa.
Cũng may, hai nhỏ chẳng chờ lâu. Lập Khiêm đang đóng cửa nhà cậu rồi lên xe chạy đi. Cậu ăn bận phải nói rất ư là đẹp trai. Áo sơ mi kẻ sọc trông rất là handsome, quần jean bụi càng có phong cách miễn chê, khiến nhỏ Hằng xém chút hát bài:” Ước gì, anh là của em một lần”
- Bà còn ở đó mà một mơ, nước miếng chảy tùm lum kìa. Nhanh lên kẻo mất dấu. Ở Sài Gòn này thiếu gì tiệm KFC, bộ bà muốn tìm từng chỗ à – Nhỏ cằn nhằn nói.
- Nè, bộ bà miễn dịch với trai đẹp rồi à – Nhỏ hằng tức tối chùi nước miếng nói.
- Ừ miễn dịch rồi – Nhỏ nhướn mày thách thức trả lời. Rồi nhanh chóng cùng nhỏ Hằng leo lên xe đuội theo….theo dõi.
Ai nói nhỏ miễn dịch với trai đẹp chứ. Dù rằng nhỏ rất ghét cái tên khôn này, nhưng trời lại sinh cho hắn ta có gương mặt đẹp trai theo kiểu baby, kiểu mà nhỏ rất thích mới chết chứ. Người ta thường có câu:” Ghét của nào trời cho của đó” , còn nhỏ thì ngược lại:” Thích của nào trời không cho của đó”
Thử hỏi xem, ông trời có bất công với nhỏ không cơ chứ. Phải nói là quá bất công.
Mà nhớ lại hồi nhỏ, cái tên này phải nói là đẹp bẩm sinh rồi, từ nhỏ đi tới đâu cũng nghe người ta khen hắn đẹp trai. Đến nỗi trước đây tiêu chuẩn đánh giá trai đẹp của nhỏ vô cùng khắc khe, tiêu chuẩn phải nói là cao chót vót, thành ra chả có tên con trai nào lọt mắt nhỏ hết. Bởi vậy nhỏ mới thích hắn ta và chuốc nhục vào thân.
Đang mãi chạy, vừa chạy vừa suy nghĩ nên nhỏ không hề biết Lập Khiêm vừa dừng lại, nếu nhỏ Hằng không nhéo nhỏ một cái đánh thức nhỏ.
- Bà để hồn ở đâu vậy hả? Ổng dừng lại rồi kìa.
Diệp Hân vội vã thắng lại. Hai đứa chờ Lập Khiêm đi vào mới đem xe vào gửi. Rồi lén lút đi vào trong, cả hai chọn lối cửa hông chứ không vào bằng cửa chính.
Thấy Lập Khiêm chọn một cái bàn bên dưới, hai nhỏ bèn lén lút đi lên tần trên, rồi chọn một cái bàn có thể nhìn xuống bàn Lập Khiêm một cách dễ dàng. Ngồi chờ được một lát thì thấy nhỏ Ngọc ổng ẹo bước vào.
- Đồ điệu đà – Nhỏ chề môi mắng khi thấy nhỏ Ngọc hôm nay hết sức trưng diện, váy ngắn củn cỡn, đeo vòng đủ màu sắc rực rỡ. Phải nói là nhỏ Ngọc đẹp,những thứ nhỏ mặc càng khiến nhỉ đó đẹp hơn mà thôi.
- Tui là mà con trai thì cũng sẽ thích nhỏ này – Nhỏ hằng buộc miệng khen gợi một câu – Tui không thấy lạ khi Lập Khiêm đồng ý đi chơi với nhỏ.
- Xí…chỉ có mấy thằng tầm thường mới đi thích nhỏ đó – Nhỏ bĩu môi đáp.
- Bà không biết à, bọn con trai đều là những tên tầm thường hết – nhỏ hằng cười cười đáp.
- Lập Khiêm đâu có tầm thường như thế - Nhỏ liền phản bác.
- Biết đâu được – Nhỏ hằng nhìn nhỏ với ánh mắt thích thú.
Nhỏ bĩu môi không them đáp tiếp tục quan sát nhỏ Ngọc.
Chả biết hai kẻ đó nói gì, chỉ thấy nhỏ Ngọc cười tít mắt với Lập Khiêm. Lập Khiêm cũng cười vui vẻ với nhỏ. Trong lòng Diệp hân có chút khó chịu, nhỏ nhìn lập Khiêm thầm mắng:” Đúng là đồ con trai tầm thường”
Lúc nhìn thấy hai người đó cùng nhau ăn gà, miếng gà to bự, còn nhỏ chỉ có thể ăn miếng gà nhỏ xíu vì số lượng tiền eo hẹp thì tức tối mắng:” Ăn đi, ăn cho nghẹn luôn đi”
Lúc nhìn thấy nhỏ Ngọc dùng khăn giấy lau mép cho Lập Khiêm, nhỏ cắm phập cái nĩa xuống dĩa gà rán trên bàn bĩu môi mắng:
- Bà xem đi, rõ ràng là nhỏ này cố tình làm vậy để thân mật với Lập Khiêm mà, tui có thấy miệng ổng dính cái gì đâu cơ chứ.
- Bà…bà…xem lại trước mới đúng, nhìn đi, nhìn di - Nhỏ Hằng run run nói.
Nghe giọng nhỏ hằng có chút khác lạ, nhỏ liền nhìn lại thì má ơi….cái nĩa của nhỏ chỉ còn chút xíu nữa thôi là cấm vào bàn tay đang định cầm miếng gà lên ăn của nhỏ hằng. Giật nảy mình nhỏ le lưỡi cười hề hề với nhỏ Hằng, trong khi gương mặt của nhỏ hằng gần như không còn miếng máu nào.
- Không sao đâu, xem nè, ….chuyên nghiệp rồi , sẽ không xảy ra chuyện gì đâu – Nhỏ cười giả lã, cầm cái nĩa chĩa chĩa giữa những ngón tay của nhỏ Hằng.
- Thôi dẹp đi, bà muốn trở thành người khuyết tật thì cứ việc, đừng kéo tui theo làm gì – Nhỏ hằng rụt tay lại trong sợ hãi nói.
Sau đó cả hai tiếp tục theo dõi hai người kia, lần này thì nhỏ thấy Lập Khiêm dung khăn giấy giúp nhỏ Ngọc Lau vết bẩn trên mặt. Chỉ có điều lần này, mặt nhỏ Ngọc thật sự bị dính tương.
- Hứ, bày đặt gallant – Nhỏ nhìn biểu hiện của lập Khiêm không khỏi mắng thầm.
Nhỏ hằng quan sát thái độ của nhỏ một lát rồi tủm tỉm cười thích thú.
Hai người kia ăn xong thì đèo nhau đi đến khi trò chơi trong siêu thị gần đó. Nhỏ với nhỏ hằng cũng cùng nhau kéo theo sau.
Hai người kia chơi đủ trò từ bowling , thảy bong rổ, gấp thú…rất vui vẻ.
Thấy nhỏ Ngọc xách trái bong bowling mà niểng qua niểng lại ỏng ẻo nói mình không biết chơi bảo Lập Khiêm dạy mình chơi mà Diệp hân tức muốn hộc máu. Rõ rang nhỏ này cố ý mà để lợi dụng cơ hội thân mật với Lập Khiêm mà, chứ trứơc đây, có lần nhỏ thấy nhỏ Ngọc chơi bowling rất rành rõi. Còn cái tên khốn đó, bình thường nhỏ giả vờ đều bị hắn ta lật tẩy, còn nhỏ Ngọc giả vờ thì lại không thấy. Đúng là đồ có mắt không tròng mà.
Chơi bóng rổ còn tệ hơn. Lập Khiêm phải vòng ra sau nhỏ, vòng tay chỉ cho nhỏ thảy banh vào lỗ.
- Hứ…..làm gì mà phải đứng sát như vậy chứ. Cho dù là thời đại mới thì câu nam nữ thụ thụ bất thân vẫn còn mà – nhỏ bực tức nói.
- Haha, bà không biết rồi, câu nó được cải biên rồi. Bây giờ là :”Nam nữ thụ thụ mất 500” đó nha.
Không đứng sát vậy thì làm sao mà chỉ Nhỏ hằng cười cười châm chọc càng khiến Diệp Hân thấy bực tức.
- Xí…gấp thú mà cũng không biết gấp, con nít lên ba còn biết gấp nữa là – Nhỏ ngức mắt mắng khi thấy Lập Khiêm phải giúp nhỏ Ngọc gấp thú.
- Nè….bà biết gì không?
- Biết gì ?- Đang bực nên nhỏ sẵn giọng đáp.
- Biểu hiện nãy giờ của bà – Nhỏ Hằng ngập ngừng.
- Thì sao – Nhỏ Hằng cứ ấp úng khiến nhỏ nổi cáu.
- Rất giống Hoạn thư – Nhỏ Hằng chậm rãi buông ra mấy tiếng.
Bang….- Nhỏ như vừa bị búa đập vào đầu một cái xuýt bất tỉnh.
Có ai mà không biết nhân vật Hoạn thư nổi bật trong truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du cơ chứ. Bà ta nổi tiếng vì ghen mà. Nhỏ giống Hoạn thư, vậy chả lẽ nhỏ đang ghen. Không thể nào, sao nhỏ lại có thể ghen cơ chứ? Vì sao lại ghen. Đúng là đồn nhảm mà.
- Miệng bà ăn mắm ăn muối nói tầm bậy tầm bạ - Nhỏ phủ nhận ngay lập tức.
- Vậy mà không chừng trúng tùm lum tùm la đó – Nhỏ hằng cười phá ra nói.
- Hừ, không them nói với bà – Nhỏ hất mặt quay đi, nhưng để che giấu gương mặt đang nóng ran của nhỏ, tim nhỏ đập thình thịch…lẽ nào nhỏ thật sự ghen.
Hai nhỏ kiên trì theo dõi Lập Khiêm và nhỏ Ngọc đi tới nhà sách, nhỏ Hằng ngáp một cái uể oải nói:
- Bà định theo dõi đến chừng nào. Chả lẽ họ đi đến khuya, bà cũng đi đến khuya hay sao hả?
Nhỏ cũng mệt mỏi lắm rồi, uể oải ngáp theo nhỏ Hằng một cái rồi nói:
- Theo cái này nữa thôi rồi về. Về còn học bài chứ, nếu không thua thì mang nhục.
Nhỏ hằng nghe vậy thì mừng rỡ gật đầu.
Nhìn Lập Khiêm và nhỏ Ngọc vui vẻ đi bên nhau tinh thần sung mãn, tại sao nhỏ với nhỏ hằng lại mệt mỏi đến vậy. thế mới nói, cái nghề thám tử này không dễ làm chút nào cả.
Mà khoan! Tại sao lại là nhà sách?
Chẳng lẽ….nhỏ Ngọc định dụ khị Lập Khiêm dạy nhỏ học và chiến thắng oanh liệt trước nhỏ hay sao.
Không được, tuyệt đối không được, không thể để chuyện này xảy ra được. vậy là trời xui đất khiến thế nào mà Diệp hân lại rảo bước đến bên Lập Khiêm , khiến nhỏ hằng đang ngáp ngủ cũng phải bừng tĩnh nhìn theo.
- Trùng hợp thế. Bạn này cũng đến đây mua sách tham khảo à – Nhỏ Ngọc thấy nhỏ bước đến thì giả vờ nhu mì hỏi.
Lập Khiêm thì dường như chả chút bất ngờ gì về sự xuất hiện của nhỏ cả. Cậu thủng thẳng cho hai tay vào túi đứng xem kịch vui.
Nhỏ khinh! Bà đây chả thèm chơi trò hai mặt như nhà mi.
- Đến đây để đòi người.
- Đòi người? Ai?
Diệp Hân chỉ tay vào Lập Khiêm nói:
- Ổng là gia sư của tui, cho nên tui đến đây đòi người về để ôn luyện.
Nhỏ Ngọc còn đang chưa biết nên nói sao thì Lập Khiêm đã lên tiếng:
- Tui hứa làm gia sư cho bà từ khi nào vậy?
Nghe hỏi, Diệp hân nuốt nước miếng cái ực, nhưng trước mặt nhỏ Ngọc, nên sỉ khả tiết bất khả nhục, nhỏ liều mạng nói:
- Tui Đã nói sẽ làm bánh sinh nhật cho ông mà phải không? Nếu tui thua, tui sẽ không có tinh thần làm cho ông đâu. Cho nên vì để có bánh sinh nhật, ông phải làm gia sư cho tui để tui giành chiến thắng, có tinh thần làm bánh cho ông. Bắt đầu từ hôm nay ông là của tui – Nhỏ Hùng hổ tuyên bố.
Nhỏ Ngọc giận lắm, định mở miệng nói thì Lập Khiêm tủm tỉm cười nói:
- Xin lỗi bạn, vì cái bánh sinh nhật của mình. Buổi đi chơi hôm nay kết thúc ở đây đi.
Nói xong, Lập Khiêm cười cười vui vẻ quay lưng ra về.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- 7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em
- Chương 35: Đến đây để đòi người