Nhỏ thừa nhận nhỏ là người đầu to óc quả nhỏ.
Chuyện là vì xem xong chương trình, nhỏ thật sự hận là không xé xác cái tên khốn kia ra làm ngàn mảnh. Cho nên nhỏ bắt đầu phản công, mà màn kháng nghị đầu tiên của nhỏ chính là quyết định không tham gia tiếp vào chương trình. Nhỏ gọi điện cho Lập Khiêm lớn tiếng nói:
- Tui nói cho ông biết, tui quyết định từ chối tham gia chương trình này.
Nói xong đương nhiên nhỏ gác máy ngay lặp tức rồi sau đó gác chân kê cao gối nằm đắc chí. Nhỏ tính hết rồi, ngày mai nhỏ nhất định sẽ cố thủ trong phòng, haha, vậy thì tên khốn đó đừng hòng mà quay được, chương trình một là phải tìm người khác thay thế, hai là phải hủy bỏ. Người ta sẽ đặt ngay ra nghi vấn vì sao, cô bạn Diệp Hân lại không chịu quay nữa? Lúc đó nhỏ chỉ cần châm thêm mồi lửa công kích thì mọi lời chỉ chích sẽ dồn lên Lập Khiêm, kẻ đã ức hϊếp nhỏ đến mức một cô gái bé nhỏ yếu đuối hoảng sợ mà rút lui. Còn chuyện đền bù hợp đồng à, không lo, nhỏ còn chưa đủ tuổi thành niên cho nên dù ký kết bất cứ hợp đồng gì cũng đều không tính, haha…
Đến lúc đó, tên Lập Khiêm này phải hạ mình xin lỗi nhỏ mà thôi, hắc hắc …nhỏ sẽ từ từ hành hạ hắn ta.
Diệp Hân thở dài, giờ nhỏ mới biết bản thân mình lại thâm hiểm đến như thế. Thôi kệ đi, ngàn năm làm người tốt cũng phải có một ngày làm điều ác, nhỏ nào phải thánh nhân cơ chứ.
Tâm tình nhỏ thực sự là tốt cực kì, Diệp Hân nhún nhảy chạy xuống nhà ăn cơm. Hôm nay mẹ nhỏ làm món cà nâu xào, món ăn nhỏ thích nhất, đúng là người đắc ý thì may mắn sẽ đến . Nhỏ ung dung ăn cơm trong lúc mẹ của nhỏ gác đũa bảo:
- Sao mình lại sinh ra đứa con gái như thế chứ.
- Chị, chị làm gì mà mẹ lại nói thế - Nhỏ nhai ghồm ngoàn nhìn chị hỏi.
- Nói cái đầu của em đó, mẹ nói em thì có – Chị Diệp Loan hĩnh mũi mắng lại nhỏ.
- Em …- Nhỏ giật mình nhìn lại, dạo này nhỏ có làm gì đâu mà mẹ lại than thở như thế chứ ?
- Sao mình có đứa con gái thù vặt rồi đi hại đời con trai người ta như vậy chứ?
Diệp Hân phun cơm văng đày bàn trợn mắt nhìn mẹ đến nỗi không nuốt nổi nước miếng nữa luôn.
- Mẹ à, không phải mẹ uống lộn thuốc đó chứ? Nghe nói con trai hại đời con gái, chứ có nghe nói con gái hại đời con trai đâu hả mẹ.
- Con còn nói nữa, chẳng phải là con vì chút chuyện cỏn con đó mà không chịu quay tiếp hay sao. Làm như vậy không phải là cố tình gây khó dễ Lập Khiêm hay sao. Chẳng phải là làm mất hình tượng của nó à, như vậy sự nghiệp nó sẽ xuống dốc, còn không chịu hại đời người ta hay sao – Mẹ nhỏ bĩu môi nói.
Nhỏ thật sự tin rồi, tin rồi….chắc chắn mẹ nhỏ đã nhặt nhỏ ở cầu tiêu bệnh viện hay bãi rác nào đó, cho nên so với người ngoài, nhỏ cũng không bằng. Thấy con mình bị ức hϊếp mà mẹ nhỏ không bênh vực một câu, con người ta vừa chịu chút xíu thương tổn thì đã lên tiếng rồi.
Mà cái tên khốn đó, hắn ta dám gọi điện thoại mách mẹ nhỏ, đúng là hèn hạ mà.
- Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng con phải ăn cơm nguội, thức dậy sớm tự mình đi bộ đến trường, mẹ cũng không cho con tiền tiêu vặt nữa – Mẹ nhỏ đột nhiên hạ giọng ra lệnh.
- Hả, tại sao? – Nhỏ sững sốt suýt đánh rơi chén cơm xuống đất. Nhỏ còn chứa lành được vết thương mẹ thiên vị người ngoài thì mẹ lại cho nhỏ thêm một vết thương chí mạng nữa.
- Con cũng biết là con chưa đủ tuổi, để ký kết tham gia đến phút cuối chương trình, người ta đã liên hệ với mẹ. Mẹ nghĩ hai đứa thân nhau như vậy, chắ là không có vấn đề gì đâu, cho nên mẹ thay con ký rồi.
Cằm nhỏ xém chút rơi xuống đất, mắt nhỏ tí nữa thôi là lọt tròng, nhỏ lắp bắp hỏi mẹ:
- Mẹ…ý mẹ là mẹ đã ký hợp đồng….nghĩa là có trả tiền hả mẹ.
- Ừ ….- Mẹ nhỏ thẳng thừng gật đầu.
- Vậy tiền đâu, tiền đâu….
- Con nghĩ xem, hang ngày con ăn cơm, rồi đi học…tiền ở đâu – Mẹ nhỏ chặn lời ngay lặp tức – Cho nên, tiền người ta đưa thì con đã xài rồi, bây giờ con không quay tiếp thì phải đền hợp đồng. Mà phải đền hợp đồng thì từ nay con không được tiền tiêu vặt, đi học phải đi bộ để tránh hư xe và tốn tiền gửi xe, đi xe buýt càng không được. Từ đây cho đến khi trả hết tiền hợp đồng, con không được mua quần áo, sách vở gì hết cả.
Nhỏ nghe xong thì như sét đánh ngang tai….không có tiền…không có tiền….thì làm sao mà sống trong cái xã hội hễ mở miệng là nhắc đến tiền cơ chứ. Mẹ nhỏ cũng thật là quá đáng mà, tiền mẹ giữ có cho thêm nhỏ tí nào đâu cơ chứ. TT_TT
- Ba….ba cho con tiền nha ba – Nhỏ nghiêng người nói nhỏ với ba mình từ nãy đến giờ không lên tiếng nào cả.
- Con gái à, tiền ba bị mẹ con quản hết rồi, con tự lo liệu vậy – Ba nhỏ cũng thì thầm lại với nhỏ.
Vậy là hết cách rồi.
Nhỏ thờ dài, thật sự là không còn muốn ăn cơm nữa. Nhỏ đứng lên định bỏ về phòng, thì mẹ nhỏ đã nói lớn:
- Này, con không ăn cơm à. Nói cho con biết trước, bữa cơm hôm nay là bữa cơm ngon cuối cùng, con không ăn thì bắt đầu từ ngày mai phải chan nước tương đó.
Nhỏ thật sự là muốn khóc quá đi mất. Sao cái số của nhỏ lại khổ đến thế này. Thôi thì làm ma no còn hơn ma đói, có thực mới vực được đạo. Ăn cơm no say rồi tìm kế đối phó vậy.
Về phòng, nhỏ nằm gác tay lên trán thở dài, tìm tới tìm lui cũng không có cách nào hết. Nếu nhỏ không hét ầm lên với Lập Khiêm mà cứ âm thầm làm thì Lập KHiêm đâu thể kể với mẹ nhỏ, thì giờ đây đâu có phải khổ sở bị mẹ nhỏ chèn ép đến như thế chứ. Trăm sai, ngàn sai đều là lỗi của nhỏ.
Đang trăn trở thì tiếng Lập Khiêm lại vang lên.
- Suy nghĩ lại chưa?
- Tiểu nhân, ai cho ông tự tiện vào phòng tui – Nhỏ tức giận ném cho Lập Khiêm một cái mắng.
- Tiểu nhân. Đang nói bà à, cũng đúng, bụng dạ bà hẹp hòi, rất xứng đáng làm tiểu nhân – Lập Khiêm làm như không biết nhỏ mắng mình rồi quy chụp vê phía nhỏ .
- Tui là đang **** ông, đúng là chẳng đáng mặt nam nhi, đấu không lại thì kêu viện binh giúp đỡ - Nhỏ nhìn Lập Khiêm một cách khinh bỉ.
- Tui kêu viện binh khi nào?
- Còn không phải à, chẳng phải ông đã méc mẹ tui chuyện tui từ bỏ không quay à.
- Haha, tui mà cần phải làm như thế à. Muốn bà đi quay thì thiếu gì cách…cần gì phải đi méc mẹ bà.
- Vậy sao mẹ tui biết ….- Nhỏ tức giận dậm chân hỏi rồi một tia sang lóe qua đầu nhỏ , cuối cùng nhỏ gầm lên – Diệp Loan, chị giỏi lắm, dám ném đá giấu tay.
Hóa ra lúc nhỏ hết lên với Lập Khiêm trong điện thoại thì bị chị gái nhỏ nghe thấy và bà chị lẻo mép liền chạy đến méc với mẹ nhỏ, cuối cùng nhỏ phải lãnh sự thống khổ vào người.
- Thấy chưa, bà đúng là bụng ta suy ra bụng người , lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử - Lập Khiêm nhân cơ hội đã kích nhỏ.
- Tui hỏi ông, vậy ông định làm cách nào để tui đi quay tiếp.
- Cho bà xem bức hình cực đẹp này – Lập Khiêm chìa ra trước mặt nhỏ một tấm hình trong điệnt hoại di động.
Cha mẹ ơi, là tấm hình nhỏ mặt nhăn mày nhó rất khó coi khi bị tên này bắt chở hắn về vào cái ngày nhỏ tuyên bố đá *** Hiểu Huy giữa sân trường.
- Tấm hình này chụp phải nói là rất đẹp. Đem làm hình kỷ yếu của năm học được lắm đó – Lập Khiêm khoái trí cười đe dọa.
Diệp Hân thật sự muốn khóc chết đi được, tấm hình đó sao mà xấu thấy sợ vậy không biết nữa. Nếu mà bị đem khoe ra, chắc là nhỏ độn thổ mà sống chứ không thể nào đối mặt với những giọng cười chế giễu kia.
Nhưng mà, nhỏ không thể để bị tên này uy hϊếp như vậy được, đành phai gỉa vờ làm cứng thôi. Với lại, tên này chắc chưa biết cái vụ mẹ nhỏ mới vừa xử nhỏ đâu.
- Xí…tấm hình đó mà có thể đe dọa được tui à. Nếu ông đem hình đó ra post lên mạng, tui lập tức đem hình khỏa thân hồi nhỏ của ông ra cho mọi người xem, còn có phần chú thích đặc biệt nữa đó …hehe …
Thấy nhỏ cười nham hiểm như vậy, Lập Khiêm tái cả mặt lại, không ngờ mấy tấm hình đó của mình lại lọt vào tay của nhỏ. Cậu bực tức nhìn nhỏ hỏi:
- Vậy bây giờ bà muốn sao mới chịu quay tiếp.
- Nếu như ông kể được câu chuyện khiến tui cười, tui sẽ miễn cưỡng quay tiếp – Nhỏ làm ra vẻ tốt bụng rộng lượng đáp.
- Được, quân tử nhất ngôn, ai sai làm con chó – Lập Khiêm gật đầu nói.
- OK – Nhỏ vênh mặt đáp.
Lập Khiêm tằng hắng vài cái rồi suy nghĩ câu chuyện nào hài khiến nhỏ phải bật cười, cuối cùng cậu nghĩ ra:
- Được, tui bắt đầu kể đây, bà nghe nha: Có một anh bạn A đang đi vui vẻ trên đường thì bị một tên B cầm dao chạy đến nói:
B: Cướp đây, mau đưa tiền cho tao ?
A:Tiền loại nào hả anh?
B: Còn tiền loại nào nữa?
A: Tiền chẵn tiền lẽ, tiền việt nam, ngoại tệ, anh lấy lọai nào?
B: Đưa hết đây.
A: Chỉ lấy mỗi tiền thôi hả anh?
B ( nhíu mày hỏi ): Ý mày là sao?
A: Ý em là anh chỉ lấy tiền còn đồ giá trị thì không lấy hả.
B: Tao lấy cả dồ cả tiền.
A ( lại hỏi tiếp ): Đồ giá trị thì có 3 lọi, alấy loại nào?
B: Còn có 3 loại à, 3 loại nào?
A ( vô tư đáp ): Một loại giá trị với em nhưng không giá trị với anh, một loại giá teri5 với anh nhưng không giá trị với em, một lọi không giá trị với hai chúng ta nhưng giá trị với người khác.
B ( tức giận): Mày định trêu tao đấy à, có nôn ra gết không thì bảo.
A ( vô tội ): Anh ơi, có thứ em nôn ra được, nhưng có thứ em phải vào WC mới nôn ra được.
B ( cau mày ): Thằng này nguy hiểm quá…..KHông cần biết mày não thật hay não giả, n61u mày còn lằng nhằng thì tao xiên thạt đấy.
A ( giơ tay xin phát biểu): Em góp ý xíu, anh diễn tả cảm xúc vẫn còn hiền quá, không thấy uy gì hết.
B: Lại ý gì đây?
A ( lập tức hướng dẫn ): Ăn cướp phải có uy và sắc diện phải đáng sợ, Đôi mắt phải ác, phải vô hồn. Phải có khí thế khiến cho thằng bị cướp nhìn thấy khóc hoảng sợ, chưa cần nói đã tự động nôn ra hết.
A ( nhìn B nói ): Anh đưa em con dao, em làm thử cho anh xem , lần sau cứ thế mà làm theo.
B ( nghĩ thầm): Thằng này nhìn ngu ngu, nói chuyện như thằng đần, chắc học nhiều quá ngố người. Mình cứ đưa dao cho nó để nó dạy mình, học ít kinh nghiệm để sau này còn đi cướp.
B: Được rồi, cầm lấy rồi làm thử tao coi. Làm không được thì nát thây nha con.
A ( lập tức cười gian): Mày đã bị lừa, giờ thì tao có hai phương án cho mày chọn lựa.
B ( khoái trí): Quả nhiên rất có phong độ, gương mặt biểu cảm rất chuyên nghiệp.
A ( chĩa dao về phía B , mặt lạnh như tiền uy hϊếp) : Một là móc hết đồ trên người mày để xuống sau đó biến. Hai là tao sẽ cắt cổ mày và lấy nội tạng mày đem bán kiếm ít tiền ăn sang.
B: Đúng là có học có khác, câu chữ rất máu lạnh, rất đáng học hỏi.
A: Mày có 10 giây để lựa chọn hai phương án.
B ( cười to ): Mày làm tốt lắm, tao biết rồi, trả lại cho tao.
A: Một…..mười. Hết giờ
B ( toát mồ hôi hột): Xong rồi đó anh ơi.
A ( thãy thảy con dao): Tao đếm từ một đếm ba mà còn thấy mày thì …
B ( hoảng sợ đến muốn đái ra quần): Em biến liền đây anh.
Diệp hân nghe đến đây thì không nhịn được cười nữa, mà cười phá ra nói:” Thằng B kia đúng là đồ ngốc mà, sao nữa”
Lập Khiêm thấy DIệp hân cười, cậu cười thầm kể tiếp:
A ( thấy B chạy liền gọi theo ): Ê, chạy đi đâu đấy.
Nhưng B càng gnhe kêu thì càng vắt chân lên vai chạy.
A ( ngẫm nghĩ ): Kì vậy ta, mình gọi để trả dao mà anh ấy chạy gấp đôi vậy ta.
A ( nhún vai ): Đúng là khó hiểu mà, thôi đem đồ đi về vậy, khi nào gặp thì trả vậy.
Diệp hân nghe đến khúc này thì cười chảy cả nước mắt. Lập Khiêm vui vẻ nói:
- Nhớ, ngày mai thức dậy sớm đi quay.
Nói xong thì quay lưng bỏ đi về. Diệp hân sực tỉnh, nhỏ đang định làm khó hắn mà lại quên mất. Huhu