Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em

Chương 17: Còn chút chút ….

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kế hoạch của nhỏ và nhỏ Hằng bước đầu là như thế này: Nhỏ sẽ ăn thật là nhiều luôn, ăn sạch, diệt sạch sẽ các món trên bàn, không giữ chút hình ảnh e ấp thục nữ nào trong mắt tròn mắt dẹp của mọi người. Sau đó mới giả bộ đáng thương nói rằng:” Đây là thói quen từ hồi nhỏ của em. Em với Lập Khiêm vốn là bạn thân từ nhỏ của nhau, nhưng bạn ấy toàn ăn hϊếp em, lúc nào ăn cùng, bạn ấy cũng ép em phải ăn cho hết, nếu không bạn ấy sẽ đánh em, em sợ bị đánh nên cố sống chết mà ăn cho hết” . Haha….như vậy là hình tượng nam sinh hiền lành ngoan ngoãn của tên này sẽ bị mất điểm ngay lập tức, thay vào đó là cái tin :”Ca sĩ tuổi teen Lập Khiêm từ nhỏ đã có xu hướng bạo lực”, còn ai mà thèm thích cái bản mặt của hắn ta cơ chứ.

Nghĩ thôi nhỏ cũng cảm thấy thật là đáng nhịn cơm nguyên ngày hôm qua để hôm nay ăn cho thỏa cái bao tử. Nhưng mà với tình trạng, bao tử kẹp lép lại bị siết chặt thế này, làm sao mà mặc sức tung hoành cho được cơ chứ.

“Đích thị là tên khốn này cố tình làm như thế mà” – Nhỏ nhìn gương mặt cười mĩm chi cọp của Lập Khiêm mà lửa giận bốc lên đầu “ Được lắm, bộ ông nghĩ làm vậy là tui chịu thua sao”

Nhỏ bèn đứng lên, làm bộ hiền lành nói:

- Mình đi tolet một chút.

Sau đó phi nhanh về tolet rút sợi dây nơ ra rồi thắt lại thôi, thế là xong, haha ….Nhưng sao mà nhỏ rút hoài, rút không được, đưa tay sờ sờ đằng sau váy, nhỏ mới ngửa mặt lên trời than thầm: Cái tên khốn đó không có thắt nơ mà là cột gút.

Mà đã là cột gút đằng sau lưng thì làm sao mà nhỏ gỡ. Chỉ có thể cố gắng mà mở thôi . TT_TT

Sau nhiều lần n cố gắng, nhỏ đành chấp nhận đầu hàng, từ bỏ hy vọng tháo cái gút kia. Cái bụng nhịn đói từ hôm qua đến giờ bắt đầu biều tình dữ dội, tựa như sư tử bị nhốt lâu ngày cuồng chân cuồng tay gầm rống muốn đòi tự do.

Diệp Hân thở dài bất lực, buồn thỉu buồn thiu đi ra ngoài, mặt nhăn nhó nhưng vẫn cố gượng cười rồi ngồi xuống. Ai dè, mông nhỏ vừa chạm ghế , tay đưa đến cái ly nước uống vào cho đỡ đói thì đã nghe tiếng nói:

- Này hôm qua bà ăn nhiều quá phải không? Cho nên hôm nay mới bị táo bón, đi ị lâu đến như thế

Nước vừa đưa vào miệng thì nhỏ bị sặc lên tới mũi.

“Ông trời, ông xuống đây mà coi, không biết kiếp trước con mắc nợ gì tên khốn này, kiếp này hắn ta phải bêu xấu con trước bàn dân thiên hạ thế này” – Nhỏ ngửa mặt lên trời than khóc, mà nào thấy ông trởi đáp lời, ngoài mấy ánh nhìn của các anh chị quay phim đang vừa ăn vừa quay vừa nhìn nhỏ bằng ánh mắt thông cảm cùng cực vì đường tiêu hóa của nhỏ không tốt.

Lúc này nhỏ thật sự hận cái xã hội công bằng chủ nghĩa văn minh này lắm, tại sao lại đặt ra cái luật gϊếŧ người thì phải đi tù chứ. Nếu không nhỏ nhất định bay đến bóp cỗ tên khốn này chết đi cho rồi.

Sau cú sặc nước kia, đương nhiên là nước chảy tùm lum từ miệng nhỏ rồi. Chiếc khăn giấy cứu nguy của tên Lập Khiêm liền bay đến cùng với tiếng than thở nhẹ của hắn ta:

- Thật là lớn rồi mà còn thua con nít là sao, có uống nước cũng bị sặc.

Lập Khiêm giả vờ tốt bụng giúp nhỏ lau nước, xong rồi thì quay qua ống kính cười nói:

- Từ nhỏ đến lớn, em toàn phải chăm sóc bạn ấy.

Khốn! Đúng là đồ khốn mà. Là lỗi tại ai cơ chứ. Vậy mà hắn ta làm như mình hoàn toàn vô tội vậy, đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu nhỏ. Đúng là hận chết đi được mà. Đã vậy chuyển từ việc bị nhỏ làm xấu hình ảnh trở thành việc được nâng cao hình tượng, một chàng trai tốt bụng từ nhỏ luôn quan tâm chăm sóc cho cô bạn hơi ngốc nghếch chơi thân từ nhỏ.

Tam thập lục kế của nhỏ, kế thứ nhất : THẤT BẠI.

Không sao, nhỏ còn 35 kế nữa mà, bình tĩnh, từ từ dùng.

Nghĩ vậy cho nên cuối cùng nhỏ đành gạt nước mắt cố gắng mĩm cười nói cảm ơn tên khốn rồi quay tiếp cảnh ăn uống trò chuyện theo kịch bản một chút này.

Bởi vì nhỏ có thèm đọc kịch bản kịch tiết gì đâu mà biết, cho nên nhỏ có bỏ nhỏ với Lập Khiêm lúc ngồi trên xe là:

- Lát ông nhắc tui nha, tui chưa có xem.

Lập Khiêm gật đầu trấn an nhỏ bảo:

- Lát nữa tui hỏi gì bà trả lời nấy là được.

Nghe hắn ta nói vậy, đương nhiên nhỏ an tâm vô cùng. Chỉ là trả lời thôi mà, đơn giản vô cùng.

Cho nên cả hai vừa ăn vừa vấn đáp nhau theo kịch bản, còn mấy anh chị xung quanh ghi hình trong con mắt tò mò của mấy vị khách trong quán.

Nhỏ chuẩn bị tinh thần trả lời câu hỏi của tên này sao cho hay thì lại nghe hắn nói một câu:

- Hân thích mình từ khi nào?

=.= Khốn thật, không ngờ hắn lại hỏi câu này. Nhưng nghe thì đúng là mấy kịch bản chán òm thường thấy mà, cho nên nhỏ hắn giọng đáp.

- Lâu rồi.

“ Bây giờ thì hết rồi” – Nhỏ nhủ thầm trong bụng.

- Còn bây giờ?

Diệp Hân xém chút nữa là thốt ra hai chữ “ Mơ đi”, nhưng cũng may là nhỏ kìm lại được. Chẳng lẽ nói là nhỏ mà còn thích hắn ta thì cho thiên lôi đánh nhỏ chết cho rồi đi.

Mà nếu không thích hắn ta thì người ta sẽ hỏi:” Vậy đăng ký tham gia hẹn hò cùng hắn ta làm gì?”, cho nên cuối cùng nhỏ phải tự dối lòng đáp.

- Còn chút chút ….

Cha mẹ ơi, nhỏ thề là nhỏ thấy khóe môi của tên này hé nụ cười rõ ràng. Cũng phải thôi, cái tên khốn tự cao tự đại này luôn muốn người ta phụ tùng dưới chân hắn ta mà, cho nên biết người ta thích hắn thì hắn khoái chí ra mặt. Nhỏ phỉ nhổ vào.

- Lâu lắm rồi hai đứa mình mới đi chơi riêng thế này ha – Lập Khiêm tự nhiên cảm thán một câu.

Diệp Hân nghe xong thì lườm mắt nhìn Lập Khiêm rồi lườm mắt nhìn mấy anh chị kẻ đứng quay phim, kẻ cầm cái cây gắn micro giơ cao để thu tiếng. Một chị cầm kịch bản đang phe phẩy quạt.

Nhỏ quay lại nhìn Lập KHiêm biểu tình thắc mắc vô cùng:” Thế nào là đi chơi riêng?” . Có đầy người bám theo thế này mà gọi là đi chơi riêng à. Tên này chắc đang sỉ nhục trí tuệ trẻ con của nhỏ mà.

Haiz! Chắc là kịch bản nó viết như thế, đành chấp nhận thôi. Nhỏ cười giả vờ hào hứng đáp:

- Đúng đó, lâu rồi tụi mình mới có dịp đi chơi riêng với nhau ha. Còn nhó lần đi chơi riêng trước đây không? Mình nhớ lần đó, Khiêm mắt cứ nhìn lên chứ không chịu nhìn xuống nên dẫm phải phân chó.

Nhỏ cố tình nói lớn tiếng một chút, nhân cơ hội cố tình bịa đặt một chút để bêu xấu Lập Khiêm. Nhỏ thích chí cười thầm trong bụng đưa mắt nhìn Lập Khiêm bày vẻ mình vô tội.

Lập Khiêm không thèm chấp nhỏ, cậu cười cười nói:

- Phải đó, lúc đó bộ dạng của Hân y như lúc sang này, đầu xù tóc rối thật là mất mặt quá, nên đành ngó lên trời giả vờ như không quen biết, để mọi người không cười lây sang mình. Ai dè, đạp nhầm phân chó. Mà Hân cũng thật là ngốc, đã bảo là phân chó mà vẫn cứ đưa lên mũi ngửi.

Nhỏ cố tình nói lớn bêu xấu hắn ta, không ngờ hắn ta trả đòn còn lớn hơn. Nhỏ chỉ nói hắn ta đạp phân chó, hắn ác mồm hơn, chê nhỏ bê bối, nói nhỏ ngửi phân chó, sẵn tiện mắng nhỏ ngốc. Đúng là tức chết nhỏ mà.

Diệp Hân chẳng thể làm gì được, nhỏ ghiến răng cố cười cười đáp:

- Haha….đúng đó, tuổi trẻ khờ dại, thiếu hiểu biết nên mới thế.

Chân nhỏ dưới bàn không khách khí đá một cái vào chân Lập Khiêm, Lập KHiêm bị đá đau điếng, c8a1n răng chịu đựng, cố nhìn nhỏ cười nói.

- Haha , bây giờ lớn đầu rồi vẫn thiếu hiểu biết như thường.

Lập Khiêm cũng đá lại chân nhỏ một cái. Vậy là hình thành thế trận trên tươi cười, bên dưới đấu đá. Cả hai quên mất rằng, đây chỉ là một quán bình thường, không hề có khăn phủ che đậy chiếc bàn. Cho nên cảnh đấu đá cũng được ghi hình lại hết.

Mấy anh chị đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục hay không? Nhưng khi anh quay phim định hạ máy quay xuống thì một bàn tay ngăn lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »