- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- 7 Kiếp Nhân Duyên
- Chương 42: Cửu Tử Chi Lộ
7 Kiếp Nhân Duyên
Chương 42: Cửu Tử Chi Lộ
“Ha ha ha... Tư Mệnh, ngươi vậy mà không có uống Mạnh bà thang, nguyên lai, mệnh cách gì đó, đều là ngươi cố ý!”
Dao Cơ cười ha hả, nàng ta nói: “Ta lại thật không ngờ, ngươi tâm cơ như vậy, trách không được, lần đầu tiên nhìn thấy ta, ngươi liền thưởng ta một cái tát!”
“Là vì đoạt Thương Lăng? Đời này, đời trước ngươi cũng không có uống Mạnh bà thang, đúng hay không?”
Con mắt Mộ Thanh Yên chăm chú nhìn Vân Triệt trong lòng Dao Cơ, tâm bị nhéo không đi được.
“Ngươi muốn nói cái gì đều được, trả lại Vân Triệt cho ta, ngươi muốn như thế nào đều được!”
“Thế nào đều được? Sách sách... Tư Mệnh, ngươi đem ta hại thành cái dạng này, ngươi theo ta nói thế nào đều được?”
Dao Cơ điên cuồng cười ha hả, thần sắc mơ màng, gần như không khống chế được.
Mộ Thanh Yên thấy kinh hãi không thôi, Dao Cơ đã điên, trong mắt nàng ta tất cả đều là điên cuồng.
Càng như vậy, càng không dễ dàng khống chế được, càng dễ dàng làm chuyện này tuyệt tình hơn.
“Ta bị tra tấn thành cái dạng này, bị người lừa gạt đi làm đỉnh lô tu luyện, toàn thân bị trồng Thực Cốt Trùng, hấp thu tinh tuý toàn thân, gặm cắn cốt nhục trưởng thành.”
“Mỗi thời mỗi khắc, mỗi ngày mỗi đêm, đều chịu đủ dày vò. Mỗi đêm ngày bị làm nhục, bị đưa cho người khác làm đồ chơi, hấp thu tinh hoa dương khí, dùng để nuôi nấng Thực Cốt Trùng.”
“Thống khổ như vậy, ngươi hiểu không? Ngươi có thể tưởng tượng sao?”
“Ngươi không biết! Lúc ta phải chịu dày vò, ngươi lại cùng Thương Lăng triền miên, kết hôn, sinh con, bất kỳ một việc gì, đều chiêu cáo thiên hạ, phách lối làm sao!”
“Đây chẳng phải là đang khoe khoang ngươi thắng lợi, đang cười nhạo ta thất bại sao?”
“Tư Mệnh, ta chịu đựng khổ, đều là do ngươi ban tặng!”
“Ngươi cướp nam nhân của ta, đem ta đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục, món nợ này, ta sẽ đòi lại gấp bội!”
Dao Cơ càng nói càng kích động, càng ngày càng điên cuồng, đôi tròng mắt hồng lóe sáng.
Trên má trái nàng ta huyết sắc bắt đầu hiện ra, nhìn dữ tợn khủng bố.
Vân Triệt bị nàng sợ đến trực tiếp khóc oa oa, khóc không lên tiếng, vẫn muốn khóc.
“Được rồi được rồi! Có chuyện gì ngươi nhắm về phía ta, đưa Vân Triệt trở về, ta tùy ý ngươi sắp đặt!”
Mộ Thanh Yên nghe được tiếng khóc Vân Triệt, gần như điên cuồng, cả người đều như hỏng mất.
“Tùy ý ta sắp đặt?”
Dao Cơ vươn tay, móng tay thật dài để trên khuôn mặt non mềm của Vân Triệt.
“Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này thật mềm, thật non mềm, xúc cảm tốt đây.”
Dao Cơ cười đến âm trầm, đột nhiên, móng tay khẽ động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Triệt vẽ ra một đạo vết máu.
“Ai nha, bị thương.”
“Dao Cơ!”
Mộ Thanh Yên chứng kiến trên mặt Vân Triệt tổn thương, toàn thân nàng run rẩy, sợ hãi, nhưng cũng bất đắc dĩ.
“Như thế nào? Tức giận sao?”
Dao Cơ cong môi cười nói: “Ta cũng từng tức giận như vậy đấy, thế nhưng có biện pháp nào sao? Loại tư vị này, ngươi sẽ được từng chút nếm thử.”
Mộ Thanh Yên nắm chặt tay, trong tay còn cầm cây trâm dính máu.
Nháy mắt sau đó, Mộ Thanh Yên giơ cây trâm lên, phía trên cổ mình dùng sức rạch một nhát.
Nhưng mà, cây trâm còn chưa cắt vỡ yết hầu nàng, bị pháp lực Dao Cơ vừa ra, đánh bay đi.
“Muốn chết?”
Dao Cơ thu lại nụ cười, trở nên vô cùng dữ tợn.
“Muốn chết, khôi phục tiên thân đi đối phó ta sao? Tư Mệnh, ngươi thật coi ta là ngốc sao?”
Cổ tay Mộ Thanh Yên bị đả thương, trên cổ tay máu tươi chảy đầm đìa.
“Ta sẽ không để cho ngươi mãn nguyện, ngươi nếu là dám chết, ta liền rút gân lột da nghiệt tử này, khóa lại hồn phách, để cho hắn trọn đời không được siêu sinh!”
Nghe được trong lời nói của Dao Cơ, Mộ Thanh Yên hoàn toàn cứng đờ.
Nàng bây giờ mới chân thật cảm thụ được, cái gọi là muốn sống không được!
“Tư Mệnh, ta mang nghiệt chủng này đi.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta chờ ngươi ở núi Lộ Trạch, dọc đường ba quỳ chín lạy đến cho ta.”
Dao Cơ nói xong, móng tay dài rạch một cái, lập tức cắt đứt cổ tay nhỏ bé của Vân Triệt.
“Để xem ngươi có thể tới trước khi nó khô máu hay không, còn có tuyệt đối không được nói cho Thương Lăng, tự ngươi đến, ta đợi ngươi ở núi Lộ Trạch.”
Dao Cơ nói xong, cười lớn nghênh ngang mà đi, trong nháy mắt không thấy tung tích.
Nhìn Dao Cơ mang Vân Triệt đi, hoàn toàn biến mất, thân thể Mộ Thanh Yên mềm oặt, ngã ngồi trên mặt đất.
Toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh lẽo, toàn thân mềm nhũn.
Vân Triệt, Vân Triệt của nàng...
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, không quay đầu chạy ra phía bên ngoài hoàng cung.
“Nương nương, nương nương!”
Tử Tô thấy Mộ Thanh Yên không quay đầu chạy đi, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà đuổi theo một lúc, Mộ Thanh Yên liền biến mất.
Mộ Thanh Yên vừa mới cùng ai nói chuyện, nói cái gì mà nàng một chút cũng không nghe được, cũng không nhìn thấy!
Tử Tô sợ hãi không thôi, nhanh đi về báo cho Quân Bắc Hàn.
Một đường Mộ Thanh Yên chạy như điên, một đường từ hoàng cung đi ra ngoài, xông ra hoàng cung, dọc đường đi ra tay không ít.
Nhưng bất kỳ ai cũng không có cách ngăn lại bước chân của nàng, nàng chạy như điên ra bên ngoài, chạy về phía núi Lộ Trạch.
Đột nhiên khi nàng vừa mới chạy ra cửa thành, một đạo pháp lực đánh xuống, đánh trước mặt nàng, ngang ngạnh chặn đứng lối đi của nàng.
Ảo ảnh Dao cơ bay giữa không trung.
“Tư Mệnh, ngươi quên phải ba quỳ chín lạy rồi à?”
Toàn thân Mộ Thanh Yên run lên, ba quỳ chín lạy, vậy thì lúc nào mới có thể đến núi Lộ Trạch?
Máu của Triệt nhi làm sao có thể duy trì trong thời gian đó?
“Nhanh lên một chút, máu nghiệt tử kia chảy thật nhiều, ta nhìn thật đau lòng...”
Hình ảnh lóe lên, Vân Triệt nằm ở trong tã lót, lắc lắc đầu, vẫn còn đang khóc, máu trên tay không ngừng chảy xuống thấm ướt tã lót.
Mộ Thanh Yên thấy như vậy, mũi đau xót, che miệng, nước mắt liền rơi xuống.
Tại sao muốn dằn vặt Vân Triệt, vì sao người bị dằn vặt không phải nàng?
Đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao nhận được loại tra tấn này?
“Ai nha nha, khóc đấy à... Ha ha ha... Dáng vẻ khóc thật là đẹp mắt đấy.”
Ảo ảnh Dao Cơ kèm theo tiếng cười của nàng ta dần dần biến mất.
Trong lòng Mộ Thanh Yên đau xót, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Ba quỳ chín lạy sao?
Chuyện này đâu khó khăn gì?
Một bước ba quỳ chín lạy, Mộ Thanh Yên dốc sức thật nhanh.
Hành động này của nàng lập tức đưa tới vô số người chỉ trỏ.
“Ai đây? Ăn mặc đẹp đẽ quý giá, tại sao lại ba quỳ chín lạy ở chỗ này?”
“Người điên đi? Nhìn dáng vẻ nàng, nhất định là đầu óc có vấn đề.”
“Chậc chậc, dáng dấp thật không tệ.”
Càng ngày càng nhiều người tụ tập qua đây, nhìn Mộ Thanh Yên, xoi mói.
Mộ Thanh Yên ngoảnh mặt làm ngơ, nàng thầm nghĩ nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa, Triệt nhi của nàng không chờ được!
Vừa đi vừa dập đầu, trán Mộ Thanh Yên vì dập đầu mà chảy máu, dọc theo đường đi, vết máu loang lổ.
“Tiểu mỹ nhân, làm sao lại một mình ở chỗ này nha? Nam nhân ngươi không cần ngươi nên nổi điên à nha?”
Mấy tên lưu manh hèn mọn đi tới, trêu chọc Mộ Thanh Yên.
""Cút ”
“Ây, cô bé, bộ dáng còn rất hung dữ.”
Trong đó có một nam nhân ngồi xổm xuống, sờ lên khuôn mặt Mộ Thanh Yên.
Tay hắn vừa mới đưa đến trước mặt, Mộ Thanh Yên vươn tay dùng sức bóp một cái, lập tức bóp nát cổ tay hắn.
Nam nhân kia kêu thảm thiết, thẹn quá hóa giận: “Tiện nhân, quỳ lạy hèn mọn ở chỗ này như vậy cũng dám ra tay!”
“Lên cho ta, bắt nàng lại, chơi đùa chết nàng!”
Người kia vừa dứt lời, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đứng dậy.
Trong nháy mắt, mấy người trước mặt tập kích nàng, nhưng chỉ trong chốc lát, xương khớp những người này bị Mộ Thanh Yên dùng nội lực đánh nát.
“A...”
Một tiếng lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, khiến nhóm người vây xem hoảng sợ không thôi.
“Thật, thật đáng sợ!”
“Thủ đoạn của nữ nhân điên này thật lợi hại!”
“Xuỵt, đừng nhiều lời, vạn nhất một lát nữa nàng qua đây ngươi liền thảm!”
“Đi đi đi, đi nhanh lên.”
Một lúc sau, đoàn người vây xem nhanh chóng tản ra.
Mộ Thanh Yên đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi, giống như một con con rối, tiếp tục cứu tử đường* của nàng.
*con đường cứu con
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Bên ngoài thư phòng, văn võ triều thần đều quỳ xuống.
“Xin hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng!”
Các đại thần quỳ không ngừng lặp lại câu nói này.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang nhưng không có đại thần nào lui bước, cứ một mực quỳ, trung thành thiên địa chứng giám.
Khi Tử Tô chạy đến ngự thư phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Nàng liều lĩnh vọt vào trong ngự thư phòng, khiến các đại thần chú ý.
“Hoàng thượng, hoàng thượng không hay rồi!”
Nhìn thấy Tử Tô lảo đảo chạy vào, Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
“Thanh Yên xảy ra chuyện gì? Hay là Vân Triệt?”
“Thái phó đến tìm Hoàng hậu nương nương, đồng thời còn phái người tới đoạt thái tử, thái tử bị cướp đi, hoàng hậu, hoàng hậu nương nương, không biết vì sao, cũng không biết nói cái gì với ai liền lao ra hoàng cung.”
Nghe Tử Tô nói, đầu Quân Bắc Hàn bắt đầu ong ong.
Hắn hoàn toàn không ngờ, một yến tròn trăm ngày, cuối cùng lại biến thành cái dạng này!
Hắn bật dậy, không chậm trễ chút nào tiến đến Tử Vân Cung.
Hắn mới vừa đi ra ngự thư phòng, một đám đại thần quỳ ở bên ngoài liền xông tới, quỳ gối trước mặt Quân Bắc Hàn.
“Hoàng thượng, yêu nữ họa quốc, xin ngài lấy giang sơn xã tắc làm trọng!”
Trong cơn giận giữ, Quân Bắc Hàn dùng lực đá một cái, khiến đại thần tới gần hắn bị đá ngã lăn đi.
“Xã tắc làm trọng? Nếu hoàng hậu cùng thái tử xảy ra chuyện gì, toàn bộ Thanh quốc đừng hòng an bình!”
Sau khi Quân Bắc Hàn lớn tiếng vứt xuống câu nói này, cũng không quay đầu đi về phía Tử Vân Cung.
Rất nhanh, Quân Bắc Hàn đã đến Tử Vân Cung.
Bên ngoài Tử Vân cung, một mảnh hỗn loạn, bên ngoài có hai thi thể đại thần, mà bên trong Tử Vân cung, Mạnh Tử Nam vẫn còn ở trên mặt đất run rẩy.
Thái giám và cung nữ bên trong Tử Vân cung vốn không nhiều, sự việc vừa xảy ra, tất cả đều chạy mất tăm.
“Hoàng... Hoàng thượng...”
“Thái phó, ngươi làm trẫm thất vọng!”
“Hoàng thượng, người không thể tin yêu nữ kia, nàng dùng yêu thuật mê hoặc người... Nàng...”
“Đủ rồi!”
Quân Bắc Hàn cắt đứt lời Mạnh Tử Nam, hắn nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng hậu đâu, thái tử đâu?”
Mạnh Tử Nam quay đầu ra chỗ khác: “Vi thần cái gì cũng không biết, hoàng thượng, ngươi gϊếŧ vi thần đi!”
Quân Bắc Hàn thấy lão già cổ hủ ngoan cố Mạnh Tử Nam lại một lòng vì Thanh quốc, giận sôi máu.
Có thể cơ bản không có người biết xảy ra chuyện gì, Tử Tô ở ngay bên cạnh, nhưng nàng không qua được, nhìn không thấy, cũng không nghe thấy!
Quân Bắc Hàn hít sâu một hơi, ngồi xổm người xuống, hắn nói với Mạnh Tử Nam: “Thái phó, ngươi cho dù chết cũng không nói, thật không?”
“Vâng!”
“Vậy nếu như trẫm chết? Xuống đất, trẫm hỏi lại ngươi, ngươi có thể nói hay không?”
Toàn thân Mạnh Tử Nam run lên, mặt hắn trắng bệch, quả thực không thể tin được nhìn Quân Bắc Hàn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- 7 Kiếp Nhân Duyên
- Chương 42: Cửu Tử Chi Lộ