Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 36: Ngô Gia Có Hỷ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không bằng kéo dài thời gian tổ chức đại điển tế tổ, trước tiên phải đảm bảo hoàng thượng an toàn.”

“Chớ có nói bậy, đại điển tế tổ có liên quan đến vận mệnh Thanh quốc, há có thể đùa?”

“Nếu hoàng thượng có gì sơ xuất, ngươi có thể gánh nổi không?”

“Cho nên lúc việc chưa phát sinh, trước hết phải phòng bị thật tốt! Nếu như vì thế mà chạy trối chết, chẳng phải là tổn hại mặt mũi hoàng thượng sao?”

“Mặt mũi quan trọng hay là hoàng thượng quan trọng?”

Hai bên đại thần tranh cãi không ngớt, Quân Bắc Hàn trước sau vẫn im lặng không lên tiếng.

Cuối cùng, Mạnh Tử Nam thấy ầm ĩ không được kết quả gì, xoay người về phía Quân Bắc Hàn nói: “Mời hoàng thượng định đoạt.”

“Tế tổ tiếp tục, chuyện này giao cho Doãn An Nhiên điều tra.”

“Nhưng mà hoàng thượng...”

Quân Bắc Hàn phất tay: “Đều lui đi.”

Các đại thần thấy tâm ý Quân Bắc Hàn đã quyết, hơn nữa thần sắc mệt mỏi rã rời, cũng không dám nói thêm gì nữa, thế là nhao nhao rời khỏi thư phòng.

“Doãn An Nhiên, ngươi ở lại.”

“Vâng, hoàng thượng.”

Đợi tất cả mọi người rời khỏi, Quân Bắc Hàn mới ngẩng đầu.

“Việc của Lãnh phi tra thế nào rồi?”

“Tất cả thi thể ở Quảng Trần Cung đều đã xem qua, không có Lãnh phi.”

Chân mày Quân Bắc Hàn nhíu chặt, hắn nói: “Phái người đến Huyền Băng Tông một lần nữa, bất luận bọn họ nói ra điều kiện gì cũng phải để bọn họ tương trợ, bảo vệ thái hậu an toàn.”

“Vâng, hoàng thượng.”

“Phía dưới có hai mục tiêu là Ngự Sử Vi Dương Hồng cùng Tuần phòng doanh Mao La Xuân, bọn chúng là hai con cáo già, vướng chân vướng tay, cũng nên phế bỏ, tay chân làm sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết.”

“Vâng, hoàng thượng.”

“Nghe nói Ngọc Tuyết bị ngươi bắt cóc?”

Doãn An Nhiên sửng sốt, hắn yên lặng trong nháy mắt, sau đó nói: “Hoàng thượng, Ngọc Tuyết cô nương hiệp trợ vi thần.”

Quân Bắc Hàn cười nói: “Nàng ta thật dễ lừa, lừa nàng tới tay rất dễ dàng, nhưng nếu ngươi phụ nàng, trẫm sẽ không tha cho ngươi!”

Doãn An Nhiên nghe như thế hoàn toàn sửng sốt, ý của hoàng thượng, chẳng lẽ là...

“Đi đi, giải quyết tốt việc này, dạy dỗ người ta cho tốt, trẫm tứ hôn cho các ngươi.”

“Đa tạ hoàng thượng! Vi thần cáo từ!”

Nhìn Doãn An Nhiên rời khỏi, ý cười trên mặt Quân Bắc Hàn càng đậm, hắn thấp giọng nói: “Lại một thân nam nhi bảy thước muốn nhảy vào hố lửa.”

Quân Bắc Hàn đứng dậy ra khỏi thư phòng.

""Hoàng thượng đi đâu?”

“Đến hố lửa xem ngọn lửa nhỏ có an phận hay tán loạn rồi không.”

Tiểu Linh Tử theo phía sau, thở dài một tiếng, hắn cũng muốn nhảy vào một hố lửa lắm.

Khi Quân Bắc Hàn đến Cam Tuyền Cung, nàng đang nằm trên ghế quý phi đọc sách ở trong sân.

“Thái hậu, người đã vượt quá thời gian ở ngoài.”

“Ừ”

“Thái hậu, đọc sách hao tâm tốn sức, đối với mắt không tốt, người đã vượt quá thời gian đọc sách bình thường.”

“Ừ”

“Thái hậu, nếu người không trở về, nô tỳ chỉ có thể bẩm báo hoàng thượng.”

“Ừ”

Mộ Thanh Yên cũng không ngẩng đầu lên, đây là muốn mỗi ngày đều nhốt nàng trong phòng ư?

Đừng có mơ! Nàng không nghe thì có thể ép buộc sao?

Nàng đường đường là yêu hậu một nước, lưu lạc tới mức này đã không thể thảm hại hơn rồi nha.

“Thái hậu, hoàng thượng đến rồi, người thật sự không muốn trở về sao?”

“Thiên Vương lão tử đến, ai gia cũng không đi.”

Mộ Thanh Yên hoàn toàn không dính chiêu này, mấy ngày nay, Tử Tô đã nói vô số lần muốn bẩm báo hoàng thượng, nàng đã miễn dịch.

Lúc này, một cái bóng từ trên đỉnh đầu phủ xuống, che mất ánh sáng của Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Quân Bắc Hàn.

""Gần đây lá gan thái hậu càng ngày càng lớn, để trẫm kiểm tra một chút xem nơi nào có vấn đề.”

Tay Mộ Thanh Yên run lên, đôi mắt ngó loạn, không nói lời nào.

Quân Bắc Hàn thở dài, lấy sách trong tay Mộ Thanh Yên xuống, ôm nàng lên đi vào trong tẩm điện.

“Thanh Yên, nàng phải nghe lời, không nên cáu kỉnh, hiện tại trong bụng còn có một bảo bảo đấy!”

“Ta mới không cáu kỉnh, mang có cái thai mà thôi, nào nghiêm trọng như vậy? Cũng không phải còn có một hơi thở.”

Mộ Thanh Yên cảm thấy Quân Bắc Hàn thật quá khẩn trương.

Trước khi nàng xuyên không vốn là một bác sĩ, kiến thức mang thai vẫn có, cơ bản là không có khoa trương như vậy.

“Nàng đừng nói hươu nói vượn nữa, sau này nàng đừng hòng ra khỏi cửa tẩm điện.” Quân Bắc Hàn nhíu mày uy hϊếp nói.

“Chàng nhốt ta ư!”

“Giờ nàng mới phát hiện sao?”

Quân Bắc Hàn phá lên cười.

“Từ lúc nàng trở về ta liền nhốt nàng lại, nhốt trong lòng ta, không thể đi nữa.”

“Thanh Yên, nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.”

Mộ Thanh Yên cúi đầu, mặt đỏ lên, thằng nhãi này học từ đâu lời ngon tiếng ngọt vậy chứ.

“Thanh Yên, chờ thêm một thời gian, nàng cũng không cần làm thái hậu nữa.”

Tay Quân Bắc Hàn khẽ vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên.

“Chàng muốn làm gì?”

""Nàng không cần quản, tóm lại nàng chỉ cần thanh thản làm hoàng hậu của trẫm là được rồi.”

Mộ Thanh Yên tựa trên người Quân Bắc Hàn, có chút buồn ngủ.

Nàng phát hiện nàng càng ngày càng lười, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng lười.

Nếu những việc này do Quân Bắc Hàn nhọc lòng, nàng sẽ chờ.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, chỉ chớp mắt đã hai ngày.

Sau khi hai nữ nhi của đại thần tự sát trong phòng, hai gã đại thần Ngự Sử Vi Dương Hồng và Tuần phòng doanh Mao La Xuân cũng tự sát trong phòng của mình.

Tin tức này khiến toàn bộ hành cung sợ hãi.

Cho nên đại điển tế tổ lại thêm một tầng u ám.

Sau chuyện này, bầu không khí trong hành cung càng căng thẳng hơn, mọi lời xôn xao, người người cảm thấy bất an.

Rất nhiều đại thần bắt đầu phản đối tiếp tục tiến hành tế tổ, nhưng có một bộ phận đại thần kiên trì tiến hành.

Tế tổ là việc lớn quốc gia, quyết không thể qua loa hủy bỏ.

Cuối cùng nhìn đại thần tranh luận không ngớt phía dưới, Quân Bắc Hàn quyết định, Tế Tổ Đại Điển tiếp tục tiến hành, lại tăng cường phòng bị hành cung.

Không thể hiểu được đã chết bốn người, tìm không thấy một chút manh mối, không ít người bắt đầu suy đoán có yêu quái đang tác quái.

Hơn nữa lời đồn này chẳng những không bị ngăn lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Hôm nay, Quân Bắc Hàn triệu tập đại thần tổ chức hội nghị một lần nữa.

“Bên ngoài có lời đồn đãi, chúng ái khanh đã nghe nói chứ?”

Sắc mặtQuân Bắc Hàn thâm trầm, hai đầu lông mày không có nửa điểm vui vẻ.

“Hoàng thượng, vi thần cho rằng những lời đồn đại kia đều không thể tin, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, những thứ này đều là đồ vật giả dối không có thật, nhất định phải ngăn lại kịp lúc!”

“Hoàng thượng, ngược lại vi thần cảm thấy thà tin rằngcó, còn hơn tin không có, chuẩn bị sớm để kịp có đối sách.”

“Nếu có yêu quái thật thì thế nào?”

“Hoàng thượng, không bằng viết thư đến Ninh quốc, mời một cao nhân đắc đạo tới tọa trấn?”

Các đại thần ngươi liếc mắt, ta một lời, tranh cãi không ngớt.

Cuối cùng, Quân Bắc Hàn quyết định đến Ninh quốc mời một cao nhân đắc đạo tới tọa trấn, nhưng đồng thời phòng bị nhiều hơn một tầng, hai bên không chênh lệch lắm.

Trên đỉnh đầu hành cung là một mảnh u ám, đẩy ra một khe hở, cuối cùng cũng có hi vọng giải quyết.

Nhưng tất cả mọi người còn chưa kịp cao hứng, đạo trưởng còn chưa tới hành cung.

Một sự kiện nghiêm trọng hơn làm cho người ta khủng hoảng xảy ra

Thái hậu Mộ Thanh Yên, thắt cổ tự sát tại tẩm điện.

Chuyện này chấn động cả triều đình Thanh Quốc.

Từ khi Đại điển Tế Tổ chuẩn bị tới nay, thái hậu Mộ Thanh Yên là người thứ năm không hiểu sao lại tự sát.

Trong năm người này, đầu tiên là con gái đại thần sau đó đến đại thần, hiện giờ ngay cả thái hậu, người dưới một người trên vạn người cũng gặp họa.

Nhất thời, dường như tất cả đại thần đều bắt đầu phản đối tiếp tục tế tổ.

Đến cả thái hậu cũng bị hại, vậy kế tiếp chính là Hoàng Thượng!

Ngay khi quần thần cực lực phản đối, thỉnh cầu hồi triều, thế ngoại cao nhân Nam Tư Trạch mà Quân Bắc Hàn cho người đi Ninh Quốc mời đã tới.

Một bộ đạo bào trắng như tuyết, đầu tóc bạc phơ, chòm râu thật dài, tiên phong đạo cốt, khiến người ta liếc mắt nhìn qua, nội tâm xao động liền yên ổn không ít.

Lúc Nam Tư Trạch đến, Quân Bắc Hàn tự mình dẫn đại thần rời khỏi hành cung nghênh đón.

“Nam Tư Trạch tham kiến Hoàng Thượng.”

“Nam đạo trưởng miễn lễ, hiện giờ Thanh Quốc nguy cấp, trong hành cung không biết có yêu vật gì khiến lòng người hoảng sợ, thỉnh đạo trưởng ra tay.”

“Hoàng thượng không cần khách khí, trừ yêu là trách nhiệm của ta, trước tiên xin cho bần đạo thăm dò một lượt.”

“Mời đạo trưởng.”

“Mời hoàng thượng.”

Quân Bắc Hàn tự mình mang theo đại thần liên quan đi tuần tra cả hành cung cùng Nam Tư Trạch.

Sau khi Nam Tư Trạch tiến vào hành cung, nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.

“Có yêu khí”

Nghe nói thế, rất nhiều đại thần liền thay đổi sắc mặt!

Quả nhiên có yêu quái! Bằng không, ai có thế im lặng không tiếng động gϊếŧ nhiều người như vậy mà không lưu lại bất kỳ dấu vết nào!

Trong đó còn có thái hậu một tay che trời, quyền khuynh triều chính!

Nhớ năm đó, thái hậu phong quang vô hạn, bây giờ lại đột nhiên chết như thế, khiến người đời rất lâu không thể thừa nhận.

Sau khi Nam Tư Trạch nói xong liền đi tới phía tây.

Dọc đường đi ông ta cẩn thận thăm dò, không buông tha chút dấu vết để lại nào.

Sau khi đi một hồi lâu ông ta đột nhiên ngừng lại.

Chỗ ông ta ngừng lại là một hồ hoa sen ở ngoài.

Chỉ thấy trên hồ hoa sen kia có một mảnh sương mù mênh mông, một mảnh mờ mịt khiến người ta không thấy rõ cảnh tượng trong hồ.

“Trời ạ, hồ sen này có vấn đề!”

“Đúng vậy, ngày nắng như này nhưng trên hồ sen lại mênh mông sương mù!”

“Làm sao bây giờ, yêu quái có thể lập tức nhảy ra hay không?”

Khi mọi người đang nghị luận, Nam Tư Trạch đột nhiên bắt đầu niệm chú ngữ, ngay sau đó, một đạo kim quang sáng lên tiến thẳng vào trong hồ sen.

“Rầm” một tiếng nổ mạnh vang lên, Nam Tư Trạch lui về phía sau vào bước, kịch liệt ho khan.

Chỉ thấy trên hồ sen bỗng tỏa ra từng đợt hắc khí, theo hồ sen tràn ra bên ngoài.

Các đại thần thấy một màn như vậy, hoàn toàn bị dọa choáng váng!

Cả người bọn họ run rẩy, run rẩy.

“Yêu quái, yêu quái xuất hiện!”

“Chạy mau! Yêu quái đến đấy!”

“Câm miệng, Hoàng Thượng ở đây, hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì!”

Doãn An Nhiên hét lớn một tiếng, rút trường kiếm trong tay ra, tiếng kiếm vang lên, lúc này các đại thần sợ hãi rốt cục cũng an phận.

“Đạo trưởng, ngài xem đây là có chuyện gì?” Quân Bắc Hàn nhíu mày hỏi.

“Yêu quái trong này pháp lực cao cường, bần đạo không thể địch nổi.”

“A! Vậy làm sao bây giờ? Như vậy chẳng phải chúng ta đều phải chết sao!”

“Ta không muốn chết đâu! Cứu mạng!”

Nam Tư Trạch ho khan vài tiếng, ông ta lại nói: “Vừa rồi một kích kia của bần đạo đã chọc giận yêu quái bên trong, hắc khí lan tràn, chỉ sợ…”

“Đạo trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nam Tư Trạch ho khan vài tiếng, ông ta nói: “Khi mới bước vào cửa, nhìn thấy phía trên hành cung có điềm lành, hiện giờ chỉ có thể thực hiện khai đàn, khẩn cầu thần tiên giáng lâm!”
« Chương TrướcChương Tiếp »