Chương 47: Trang Minh Thành Ngây Thơ

Người đàn ông này, cũng không biết anh đi đâu, người ta ăn cơm trưa xong xuôi rồi anh còn chưa trở về.

Cô lắc đầu, đặt mông ngồi xuống tảng đá, lại bắt đầu phơi nắng trong sân.

Chị Thục Phân làm mì sợi rất ngon, cô không nhịn được ăn tới hai bát. Hiện tại ăn uống no say, lại được sưởi ấm, hai mắt càng khó có thể mở ra nổi.

Trang Minh Thành cầm hộp đựng cơm, mới vừa vào sân đã thấy Lục Phương Phương đang tựa vào tường bắc ngủ thϊếp đi.

Anh dừng một chút, khi lại cất bước chân tiến về phía trước, bước chân của anh đã nhẹ hơn rất nhiều.

Đi tới trước người Lục Phương Phương, Trang Minh Thành đặt hộp đựng cơm xuống, lại bưng một tảng đá qua đặt xuống bên cạnh cô.

Anh cẩn thận ngồi lên tảng đá, cùng cô phơi nắng mặt trời.

Lại quay đầu nhìn Lục Phương Phương, trên gương mặt kiên nghị của anh lộ ra ý cười.

Tất cả cảm xúc tiêu cực do mẹ mang tới cho anh vừa nãy, hiện tại đã tan thành mây khói.

“A…”

Đột nhiên thân thể Trang Minh Thành cứng đờ.

Anh quay đầu nhìn Lục Phương Phương, nhẹ nhàng dịch cánh tay trái đang đè trước ngực mình ra, để trống vị trí.

Lục Phương Phương như tìm được nơi thoải mái, cô cọ cọ đầu một hồi, tiếp tục ngủ say.

Nhìn con mèo lười trong ngực, Trang Minh Thành không nhịn được sờ sờ mũi cô.



Lục Phương Phương cảm thấy khó chịu, vươn tay gãi gãi, dọa Trang Minh Thành sợ hết hồn, không dám nhúc nhích xíu nào nữa.

Anh cứ nhìn như vậy, nhìn tới nhập thần…

“Oa, thím, chú, hai người đang làm gì vậy?”

Đột nhiên ngoài cổng truyền tới giọng của một bé gái, sau đó, Đại Nha nhảy chân sáo tới.

“Ưm?”

Lục Phương Phương cọ quậy tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, lập tức thấy được bản thân đang tựa vào ngực Trang Minh Thành.

Lục Phương Phương sửng sốt một hồi rồi mới vội vã bò dậy. Cô vuốt vuốt lọn tóc, hơi ngượng ngùng nói: “Anh trở về từ bao giờ?”

Thấy Đại Nha cũng ở đây, Lục Phương Phương cũng ngại hỏi rõ xem vì sao mình lại tựa đầu vào trong ngực anh.

Thật sự quá thẹn thùng!

“Khụ khụ, mới vừa trở về.”

Trang Minh Thành cũng rất ảo não.

Anh nhìn thoáng qua Đại Nha, hơi giận hỏi: “Bé con, cháu là con nhà ai? Cha cháu là ai?”

Đại Nha tò mò nhìn Trang Minh Thành, không định trả lời.



“Đây là con gái của Tiêu chính ủy, tên Đại Nha.”

Lục Phương Phương đi tới trước người Đại Nha, ngồi xổm xuống tò mò hỏi: “Đại Nha, cháu tìm thím có việc gì ư?”

“Thím, chú ấy là ai vậy? Sao thím lại ngủ trong ngực chú ấy?”

Mặt Lục Phương Phương đỏ lên. Thấy gương mặt nhỏ nhắn của Đại Nha đầy vẻ tò mò, cô không biết nên giải thích thế nào mới phải.

Con bé này, thật sự quá hiếu kỳ.

“Chú là chồng của thím, bọn chú đang… ừm, phơi nắng…”

Trang Minh Thành bước lên trước, lấy hai cây kẹo hoa quả từ trong túi ra:

“Đại Nha, cháu có thể giữ bí mật, đừng để ai biết hình ảnh cháu mới vừa nhìn thấy được không?”

Cô bé gật đầu thật mạnh. Trang Minh Thành lại cầm hai cây kẹo hoa quả, mỉm cười nhét vào trong tay cô bé.

“Được rồi, đi chơi đi.”

Đại Nha cầm hai cây kẹo hoa quả, không nỡ ăn ngay, mà hào hứng chạy về nhà.

Trang Minh Thành xoay người, nhìn Lục Phương Phương, còn hơi xấu hổ:

“Cái kia… Anh đã mua cơm về rồi, em mau ăn đi.”

Lục Phương Phương cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Em ăn ở nhà chị Thục Phân rồi, anh ăn đi.”