Anh hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Mẹ, con với Tiêu Đình chỉ là chiến hữu bình thường, con là người đã có hôn ước từ lâu.”
Mẹ Trang có dự cảm xấu. Bà siết chặt điện thoại, hỏi vội: “Minh Thành, con nói lời này là có ý gì?”
“Đối tượng kết hôn của con là Lục Phương Phương, Lục Phương Phương của Lục gia thuộc đại đội Hồng Tinh, đây là hôn sự ông nội đã quyết định cho con, con rất hài lòng.”
Sau khi mẹ Trang nghe được, lập tức gấp gáp.
Bà biết Lục Phương Phương, chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, thậm chí còn chưa học tới trung học cơ sỡ, là một người nửa mù chữ, sao có thể xứng với con trai bà?
“Minh Thành, con đừng manh động, ông con là ông con, con là con, mẹ vẫn luôn không đồng ý với mối hôn sự này, con tuyệt đối không thể làm chuyện điên rồ.”
“Mẹ, con đã quyết định rồi, hôm nay con chỉ muốn báo cho mẹ một tiếng.”
“Trang Minh Thành, mẹ nói cho con biết, mẹ không đồng ý chuyện này. Mẹ với cha con đều là phần tử tri thức cao cấp, mẹ không đồng ý để một người phụ nữ nông thôn mù chữ làm con dâu mình, cô ta không thể bước vào cửa nhà ta.”
Thấy đối diện vẫn luôn im lặng, mẹ Trang vội vàng nói:
“Minh Thành, con nghe mẹ nói, mẹ làm vậy cũng chỉ vì tốt cho con thôi, giữa hai đứa không có tiếng nói chung. Con gái của sư đoàn trưởng Tiêu mới là lương phối của con, con bé…”
Khóe miệng Trang Minh Thành hiện lên ý cười trào phúng, anh trực tiếp cúp máy.
Anh ngồi tại nguyên chỗ, im lặng một hồi lâu. Mãi một lúc lâu sau anh mới nhìn sang chiến sĩ bên cạnh, tự giễu:
“Làm anh chê cười rồi.”
“Không có, Trang tiểu đoàn trưởng, nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ chọn người mình thích, sống tới hết đời.”
“Hết đời…” Trang Minh Thành tự lẩm bẩm.
Đúng vậy, người anh muốn sống chung tới hết đời nhất định phải là người anh thích.
Trong lòng không còn phiền muộn nữa, anh cười cười với chiến sĩ kia, sau đó tới thẳng căn tin.
Gọi một cuộc điện thoại tới thủ đô tốn mất nửa giờ, hẳn Phương Phương đã đói bụng rồi, anh phải nhanh chân lên mới được.
…
Trong đại viện.
Lục Phương Phương ngồi trong sân, ánh nắng ấm áp chiếu xuống làm cô thoải mái tới sắp ngủ quên mất.
Trong mơ màng, cô như thấy được một người quen thuộc đi tới.
“Em gái? Em gái? Tỉnh tỉnh.”
Lục Phương Phương dụi dụi mắt, vội vã đứng dậy: “Chị Thục Phân, sao chị lại tới đây?”
“Chị đi ngang qua, thấy cổng đang mở rộng nên muốn vào xem thử, không ngờ lại thấy em.”
Vương Thục Phân nắm chặt tay Lục Phương Phương, vỗ vỗ:
“Em gái, chị nghe ông nhà chị nói chuyện của em rồi. Trang tiểu đoàn trưởng là người có thể dựa giẫm, sau này chúng ta sẽ chính thức trở thành hàng xóm rồi.”
Vương Thục Phân thật lòng cảm thấy vui vẻ thay cho cô em gái này.
Nhìn khắp sân một hồi, bà lại kéo Lục Phương Phương đi ra ngoài: “Em gái, em còn chưa ăn cơm đúng không? Đi, qua nhà chị ăn một chút.”
Lục Phương Phương hơi ngại ngùng, vội vàng nói: “Chị Thục Phân, không cần đâu ạ, không cần đâu, Minh Thành đi mua cơm rồi, chút nữa sẽ về.”
Nhưng Vương Thục Phân không nghe, vẫn kéo Lục Phương Phương ra khỏi sân.
Tới cổng sân, Vương Thục Phân lại dùng một tay bưng hai thung nước lên, tay còn lại nắm tay Lục Phương Phương.
Lục Phương Phương dở khóc dở cười, chị Thục Phân thật sự quá nhiệt tình.
Thấy chị Thục Phân vững vàng bưng hai thùng nước như vậy, Lục Phương Phương thật sự thán phục sức khỏe của bà.