Chương 32: Phiếu Lương Thực 40 Cân

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Lục Phương Phương cầm phiếu lương thực trên tay, cảm thấy hơi luyến tiếc.

Phiếu lương thực 40 cân, có thể mua được 40 cân bột mì, cái này có thể làm được bao nhiêu cái màn thầu bằng bột mì không biết?

Đây còn là phiếu lương thực toàn quốc, chỉ cần có nó, tới đâu cũng có thể mua lương thực được, thật sự rất quý giá.

Chắc chắn vì đổi số phiếu lương thực này, Trang Minh Thành đã nợ không ít nhân tình.

Thở dài một hơi, Lục Phương Phương cảm thấy mình thiếu anh càng lúc càng nhiều, cũng không biết khi nào mới có thể trả hết nợ.

Suy nghĩ một hồi, cô yên lặng cổ vũ bản thân mình.

Chẳng phải chỉ là 40 cân lương thực thôi sao? Sau này cô sẽ dùng 40 cân trứng cút trả lại, chắc chắn sẽ nuôi Trang Minh Thành tới trắng trẻo mập mạp.

Nghĩ vậy, Lục Phương Phương cảm thấy khá hơn nhiều: “Minh Thành, trong đoàn có gửi thư được không?”

Trang Minh Thành nhìn cô, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Anh vội ho khan che giấu, gật đầu nói: “Em đưa thư cho anh đi, anh đi gửi giúp em.”

Vừa lúc trong ngăn kéo có phong thư với tem còn chưa sử dụng.



Trang Minh Thành đưa cho Lục Phương Phương, đợi khi cô viết địa chỉ xong, anh trực tiếp cất tiền với phiếu vào trong thư.

Lại kiểm tra cẩn thận một lần nữa rồi Trang Minh Thành mới cầm thư sải bước rời đi. Anh phải mau mau gửi lá thư này đi mới được.

Hiện tại Lục gia đang lúc khó khăn nhất, tiền này tới sớm được chút nào, Lục gia sẽ ít phải chịu khổ chút ấy.

Một mình Lục Phương Phương ở lại trong phòng, bắt đầu rảnh rỗi.

Cô tìm tìm trong phòng, nhìn thấy một cục xà phòng giặt đồ.

Cô đi ra ngoài hỏi thăm chiến sĩ chỗ giặt quần áo, sau đó bưng chậu tráng men trở về nhà khách.

Đi đường một tháng, quần áo trên người Lục Phương Phương đã bẩn tới cứng ngắc.

Cô lấy hết đồ dơ ra ném vào trong chậu tráng men, lại bưng cả chậu quần áo bẩn, dựa theo phương hướng chiến sĩ chỉ, tiến thẳng tới phía đông đại viện.

Đi hơn 10m, cô thấy được một con sông nhỏ. Lúc này, bên bờ sông có mấy chị dâu đang giặt quần áo.

Lục Phương Phương bưng chậu đi qua, tìm một chỗ trống ngồi xổm xuống.

Nước sông rất lạnh, vừa đυ.ng vào đã buốt tay, cô còn hơi không quen.

Chà xát tẩy rửa quần áo một hồi, hai tay Lục Phương Phương đã lạnh như băng. Cô vội vã giơ tay lên mép, hà hơi sưởi ấm một chút.

Bên cạnh có một chị dâu nhìn thấy động tác của cô, vừa cười vừa nói:



“Đồng chí, nước sông này chảy từ trên núi tuyết xuống, quanh năm lạnh như băng, nếu đồng chí ngại lạnh có thể bưng nước về, phơi dưới ánh mặt trời cho ấm rồi lại ra giặt quần áo.”

“Cảm ơn chị dâu, không sao, chỉ là em nhất thời chưa quen…”

Lục Phương Phương nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện, là một chị dâu tóc ngắn mặt tròn, vừa nhìn đã thấy rất dễ ở chung.

Suy nghĩ một hồi, hình như chiều hôm qua cô đã từng gặp chị dâu này rồi.

“Em gái, em là người nhà Tiêu chính ủy đúng không? Sao vừa tới đã phải giặt quần áo?”

Lục Phương Phương lắc đầu: “Không phải, em là… là vị hôn thê của đồng chí Trang Minh Thành.”

“Cái gì? Em là vợ chưa cưới của Trang tiểu đoàn trưởng?”

Mấy chị dâu đang giặt quần áo xung quanh đã sớm dựng thẳng lỗ tai lên.

Nghe thấy những lời Lục Phương Phương nói, máy người hưng phấn bàn tán.

“Ôi! Trang tiểu đoàn trưởng có vị hôn thê từ bao giờ vậy? Cũng quá đột ngột đi?”

“Ha, sợ là có người phải đau lòng rồi.”