Chương 28: Cẩu Nam Nữ

“Cháo gạo dễ tiêu hóa, thân thể cô còn yếu, nên bồi bổ nhiều thêm.”

Nói xong, Trang Minh Thành lại lấy hai quả trứng gà từ trong túi ra, bắt đầu lột.

Lục Phương Phương ăn một quả. Chờ khi Trang Minh Thành lại đưa quả thứ hai tới, cô lắc đầu không nhận:

“Anh ăn đi, anh cũng là bệnh nhân, phải ăn nhiều một chút cánh tay mới nhanh khỏe lại được.”

Thời đại này không nhiều vật tư, dù là trong quân đội, hai quả trứng gà vẫn đủ xa xỉ.

Lục Phương Phương húp cháo, đột nhiên cảm thấy hơi ưu sầu.

Hiện tại cô là nông dân còn chưa tốt nghiệp tiểu học, cũng chưa tìm được công việc.

Sau khi kết hôn, chẳng lẽ cô phải chờ Trang Minh Thành nuôi mình?

Không được không được.

Lục Phương Phương lắc đầu, âm thầm suy tính.

Cô là người xuyên từ thế kỷ 21 tới đây, cô không chỉ phải tự nuôi sống bản thân, còn phải ăn ngon uống tốt, sống cuộc sống thật sung túc.

Nếu không, chẳng phải lãng phí cơ hội xuyên không?



“Minh Thành, mấy chị dâu trong đại viện làm việc gì vậy?”

Lục Phương Phương tò mò hỏi thăm.

“Có người làm giáo viên, có người làm ở đoàn văn công, có người làm ở đoàn hậu cần, gần đây còn có một nông trường quốc doanh, cũng có chị dâu làm việc ở đó.

Trang Minh Thành nhét lòng trắng trứng mới được lột xong vào trong miệng của mình, về phần lòng đỏ, anh bỏ vào hộp cơm trước mặt Lục Phương Phương.

“Đúng rồi, có chị dâu làm việc trong huyện, nhưng dường như chị ấy không ở trong đại viện gia quyến, khi nào có thời gian rảnh mới qua đây.”

Lục Phương Phương nghe xong lại cười khổ một tiếng.

Mấy nơi Trang Minh Thành vừa nói, cô chỉ có cơ hội làm trong đoàn hậu cần, những đoàn khác đều mù mịt.

Nhìn lòng đỏ trứng trong họp cơm, cô thầm quyết tâm, cùng lắm thì học chị Thục Phân trồng rau nuôi gà! Cô không tin cô không thể nuôi sống bản thân mình được!

Chị dâu nói, trong đoàn có chính sách khai hoang, nói không chừng làm khai hoang sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với có công việc ổn định.

Vừa nghĩ cô vừa dùng muỗng múc lòng đỏ trứng lên, đưa tới bên miệng Trang Minh Thành.

“Em ăn đi, anh không thích ăn cái này.”

Lục Phương Phương giơ cái muỗng lên, liếc anh một cái.

Người thời đại này sao có thể có người không thích ăn lòng đỏ trứng gà?



Đột nhiên mặt Trang Minh Thành hơi đỏ lên. Anh quay đầu qua, nhanh chóng nuốt vào miệng.

“Hừ!”

Chu Hải Mị ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này lại âm thầm nhổ nước bọt: “Cẩu nam nữ.”



“Minh Thành, đại viện gia quyến có cho nuôi gia cầm thú cưng gì không? Sẽ không bị gán cho cái tội tư bản chứ?”

Vào niên đại này, đừng nói là làm ăn, ngay cả gia súc gia cầm cũng không thể nuôi chăn tùy tiện, ngay cả số lượng vật nuôi của mỗi nhà cũng được quy định nghiêm ngặt.

Nếu phạm sai lầm, nhẹ thì bị giáo dục phê bình, nặng có thể bị bắt lại, còn liên lụy tới người nhà. Lục Phương Phương cảm thấy mình phải hỏi cho rõ.

Trang Minh Thành sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Không sao, chúng ta đang ở trong quân, không ai dám tới gây chuyện. Cô cứ yên tâm.”

Chu Hải Mị vừa nghe thấy lời này, đôi mắt sáng rực lên.

Lục Phương Phương cũng an tâm hơn. Cô hạ quyết tâm, sau này phải theo chị dâu Thục Phân nuôi gia súc gia cầm tăng khẩu phần ăn cho gia đình.

Thậm chí cô còn nghĩ ra nên nuôi con gì luôn rồi.

Đời trước Lục Phương Phương từng nuôi chim cút, loài này hơn một tháng là bắt đầu đẻ trứng rồi, gần như mỗi ngày đều đẻ một trứng.