Chương 26: Ép Xin Lỗi

“Đồng chí Chu Hải Mị, nếu cô đã nghĩ mình không sai, vậy tôi không thể làm gì khác, chỉ đành thuật lại những lời cô vừa nói cho Tiêu chính ủy nghe, để ông ấy biết được cái nhìn của cô đối với nông thôn quảng đại.”

“Đúng rồi, đồng chí Trang Minh Thành có thể thành nhân chứng.”

Trên mặt Lục Phương Phương vẫn mang theo ý cười.

“Cô…”

Trong lòng Chu Hải Mị nảy sinh cảm giác sợ hãi, mặt tái nhợt đi.

Mới rời khỏi thành phố Thượng Hải mấy ngày, cô ta đã suýt quên mất thân phận của mình.

Nếu chính ủy biết được mấy lời vừa rồi, cô ta đừng mong có thể tiếp tục ở lại trong quân.

Đồng chí Chu Hải Mị, mời xin lỗi!”

Lục Phương Phương mỉm cười, lại bước về phía trước hai bước.

“Cô… Cô…”

Chu Hải Mị không nhịn được lùi về phía sau, bị Lục Phương Phương dùng từng bước từng bước ép tới chỗ góc tường.

Cô ta nhìn chằm chằm Lục Phương Phương, trong lòng tràn đầy khuất nhục: “Tôi… tôi sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

“Cần gì chứ.” Lục Phương Phương lắc đầu.

Cô xoay người, vừa định trở về phòng đã bị Trang Minh Thành gọi lại:

“Đồng chí Phương Phương, tôi cần tìm cô có chút việc, ta đi ra ngoài nói đi.”



Nhìn thoáng qua tên “hồng nhan họa thủy” Trang Minh Thành này, Lục Phương Phương gật đầu.

Cô về phòng cất bím tóc trước, sau đó lại dẫn đầu bước ra phía ngoài.

Trang Minh Thành cũng không vội đuổi theo. Anh đi tới trước mặt Chu Hải Mị, nói nhẹ:

“Đồng chí Chu, trình độ văn hóa của Phương Phương cao hơn cô thật, còn nữa, tôi là người thủ đô, tầm mắt không thấp.”

“Đúng rồi, tầm mắt cao, kiến thức nhiều, cũng không phải là lý do để cô có thể khinh thường người khác.”

“Đồng chí Chu Hải Mị, tạm biệt!”

Nói xong, Trang Minh Thành không quan tâm tới Chu Hải Mị nữa, trực tiếp xoay người đuổi theo Lục Phương Phương.

“Anh… Các người…”

“Khốn nạn! Tất cả đều là khốn nạn! Một lũ khốn nạn!” Chu Hải Mị vừa thẹn vừa giận.

Nhớ tới những chuyện mình đã gặp phải hôm nay, cô ta không nhịn được bật khóc nức nở.



Trang Minh Thành đuổi theo Lục Phương Phương, hai người đi tới phía ngoài nhà khách.

“Đói không?”

Lục Phương Phương lắc đầu. Lúc nãy ăn nhiều, hiện tại cô còn đang no căng, thậm chí bụng còn hơi khó chịu.

“Vậy tôi dẫn cô đi dạo xung quanh một lúc đi.”



Lục Phương Phương cũng không từ chối. Cô đi theo sau lưng Trang Minh Thành, tò mò nhìn anh.

Trời chiều ngã về tây, cũng không còn sớm nữa, trong đoàn bộ đâu đâu cũng có chiến sĩ.

Mãi tới khi rời khỏi đoàn bộ rồi, xung quanh mới ít người hơn một chút.

Đầu xuân, thảo nguyên khô vàng, trừ ngọn tuyết sơn xa xa thì chẳng còn cảnh sắc gì để ngắm.

Lại đi một hồi nữa, Trang Minh Thành mới không nhịn được hiếu kỳ, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Phương Phương.

Lúc này anh mới cảm giác được người phụ nữ này rất bình tĩnh, không giống người mới vừa xung đột với người khác chút nào.

Trong lòng anh lại càng cảm thấy hiếu kỳ với Lục Phương Phương hơn.

“Đồng chí Phương Phương, chuyện Chu Hải Mị đã được điều tra rõ ràng rồi, là một đồng chí tên Lý Đại Quân trong tiểu đoàn dùng hình của tôi đi thân cận, khiến Chu Hải Mị hiểu lầm…”

Lục Phương Phương nhìn tuyết sơn xa xa, thuận miệng nói: “Tôi biết rồi, Tiêu chính ủy đã nói cho tôi biết.”

“Minh Thành, anh từng đi tới tuyết sơn bên kia chưa?”

“Từng đi rồi.”

Lục Phương Phương tò mò hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Trang Minh Thành dừng bước lại: “Lạnh lẽo, nhưng rất đẹp.”

“Thật tuyệt.”

Lục Phương Phương ngắm nhìn ngọn núi tuyết, trong mắt lộ ra vẻ ước ao.