Chương 20: Điêu Thuyền Của Lữ Bố

Rời khỏi phòng tạm giam, Trang Minh Thành cũng không đi tới chỗ khác mà trực tiếp tìm đến trung đoàn trưởng.

Anh cũng không do dự, trực tiếp nói rõ suy nghĩ của mình cho trung đoàn trưởng.

“Điều Lý Đại Quân tới tiểu đoàn khác?”

Cao Đại Giang ngẩn người, không nhịn được hỏi: “Trang Minh Thành, cậu đang nghiêm túc thật?”

Trang Minh Thành gật đầu: “Trung đoàn trưởng, xảy ra chuyện như vậy, Lý Đại Quân đã không thích hợp tiếp tục công tác ở tiểu đoàn số 1, tôi xin điều anh ta tới tiểu đoàn khác.”

“Tên nhóc cậu, cậu nghĩ cậu là trung đoàn trưởng hay tôi là trung đoàn trưởng? Cậu muốn tôi điều Lý Đại Quân đi đâu?”

Cao Đại Giang cảm thấy đau đầu. Ông khoát khoát tay, ra hiệu muốn đuổi anh đi: “Cút đi, việc này không tới phiên cậu làm chủ.”

“Trung đoàn trưởng, nếu Lý Đại Quân tiếp tục ở lại tiểu đoàn số 1 sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới lực chiến đấu của tiểu đoàn số 1.”

Trang Minh Thành chào nghiêm trang, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Ha! Trang Minh Thành, tên nhóc thối nhà cậu, còn dám uy hϊếp ông đây, cậu cút trở lại đây cho tôi!”

Trang Minh Thành làm bộ như không nghe thấy, còn bước nhanh vài bước, vội vàng ra ngoài.



Đứng ở ngoài cửa, anh mới vừa định quay về nhà khách, đột nhiên lại nghĩ tới diều gì, vẻ mặt chợt suy sụp hẳn…

Do dự một hồi, cuối cùng Trang Minh Thành lại xoay người đi vào trong phòng lại.

Thấy Cao Đại Giang còn đang tức giận, anh cũng không đợi trung đoàn trưởng mở miệng mà vội vàng nói:

“Trung đoàn trưởng, tôi còn muốn xin một phòng trong đại viện gia quyến.”

“Cái gì? Cậu muốn xin phòng ở đại viện gia quyến?”

Lực chú ý của Cao Đại Giang lập tức bị chuyện này hấp dẫn. Ông đứng dậy, đi vòng quanh Trang Minh Thành đánh giá một hồi, miệng “chậc chậc” thành tiếng.

“Ai u, “Hoa Lữ Bố” của đoàn chúng ta làm vậy là muốn thành gia sao? Cũng không biết ai là “Điêu Thuyền” kia?

“Trung đoàn trưởng, tôi đang nói chính sự với ngài đó!”

Cao Đại Giang lập tức vui vẻ: “Được rồi, chờ khi chính ủy trở lại, tôi sẽ nói với chính ủy một tiếng. Chuyện phòng ở thì đơn giản, đại viện vẫn còn phòng trống.”

Trang Minh Thành lại chào quân đội, sau đó chạy trối chết.



Ra tới bên ngoài rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía nhà khách. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng rồi, anh phải đi nói cho Lục Phương Phương một tiếng.



“Em gái, đây là đại viện gia quyến, nhà chị là căn phía đông nhất dãy thứ hai. Em coi căn nhà này, nó tốt hơn kiểu nhà đất ở nông thôn của chị nhiều.”

Vương Thục Phân vừa nắm tay dắt Đại Nha đi, vừa hưng phấn giới thiệu tình huống trong đại viện cho Lục Phương Phương.

Lục Phương Phương thì đi bên cạnh tò mò đánh giá.

Sau khi về nhà khách cất quần áo bẩn đi, cô đã theo Vương Thục Phân ới đại viện gia quyến ở phía đông đoàn bộ.

Chị Vương nói không sai, đại viện gia quyến là một dãy nhà trệt, còn có cả sân, đúng là đẹp hơn nhà đất ở nông thôn nhiều.

“Mấy người này là ai vậy? Mới dọn tới ư? Sao tôi chưa từng thấy bọn họ bao giờ?”

“Hình như một trong số đó là vợ của chính ủy trung đoàn số 1, mới vừa tới hôm nay.”

“Coi kìa, một lớn một nhỏ, hẳn bà ấy sinh ra được hai cô con gái. Hình như chính ủy còn chưa có con trai đúng không? Chồng tôi làm chức nhỏ hơn chính ủy, nhưng có tới hai đứa con trai rồi…”

Cách đó không xa, trong dãy nhà hàng đầu tiên có mấy người phụ nữ ôm con nhỏ, tò mò nhìn mấy người Vương Thục Phân.