Khi Hàn Ngọc Băng tỉnh lại thì cô thấy 1 người phụ nữ tầm cỡ 45 tuổi tên là Liễu Kỳ(vì có tấm thẻ tên).Cầm tay cô khóc nức nở.Nhìn rất thương tâm,khi bà cảm nhận tay cô chuyển động liền mừng rỡ nói:Liễu Kỳ:con tỉnh lại rồi?Tại sao lại vì 1thằng bé đó mà tự tử?Con còn ba mẹ mà.
Cô mặc dù đã biết xuyên truyện nhưng vẫn trả lời:Dạ con xin lỗi vì làm mẹ lo,con hứa sẽ không vì 1 người mà làm khổ mình nữa từ nay HÀN NGỌC BĂNG này chính thức là tiểu thư ế chồng.
Nói xong Liễu Kỳ không nhịn được cười thành tiếng.Bà đi làm giấy xuất viện còn cô sẽ sửa soạn lại để đi về cùng bà.Về đến cổng nhà cô lại nghĩ:tại sao lại giàu như thế?Tại sao?Tại saoo?Đời thật tôi đã giàu rồi xuyên vào đây còn giàu hơn?Đúng lời đời=)).
Đi vào nhà thấy 1 người đàn ông không ai khác là ông Hàn Khiên.
(Từ nay mình sẽ gọi ông Hàn khiên là ông Khiên nhé còn Liễu Kỳ là bà Kỳ.)
Ông Khiên nói:Con gái à con về rồi mau đi tắm rửa sau đó xuống ăn cơm nhé.
Cô :Vâng ạ
Xong rồi thì cô 1 mực chạy lên phòng cách âm của cô.Còn ba mẹ cô thì suy nghĩ;
Sao con bé nay lại ngoan thế?Thôi kệ con bé có thể đã lớn rồi a.Sau khi cô tắm xong thì lục cái phòng hơn 20 phút mới tìm được 1 bộ đồ ưng ý.Cô mặc 1 chiếc áo trắng sơ mi bên trong bên ngoài là 1 chiếc áo khoác cổ hình chữ V màu tím nhìn rất mượt.Mặc thêm 1 chiếc váy màu đen cực kì đẹp A.Sau khi mặc đồ xong rồi thì cô xuống lầu bảo người hầu đem bỏ hết tất cả quần áo hở hang ấy đi để lại những bộ đồ giản dị như là;áo sơ mi,quần dài,váy,áo khoác cổ V màu xanh đỏ tím vàng...
Ăn xong thì cô xin ba mẹ đi mua đồ,lúc đầu thì ông bà hỏi đồ cô rất nhiều nhưng khi cô bật mode nhõng nhẽo lên thì mọi thứ được đồng ý.