Editor: Nện Nện
Nghe nói như thế, Trang Nại Nại má hơi ửng hòng một chút, ” Thầy à, chuyện này…. có vẻ không hay lắm.”
Nói xong ánh mắt lại nhìn qua Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình thì lại cảm thấy, sự tình này có vẻ không tốt lắm.
Thầy giáo dạy văn thấy được sự ngượng ngùng của Trang Nại Nại, còn có người cứu trợ, dù sao cũng là con gái, nên ông cũng không nghiêm khắc quá, lời nói với ý vị sâu xa muốn giáo dục cô: ” Trang Nại Nại, thầy muốn em lấy ” ước mơ ” của mình để viết một bài văn nghị luận, bài này nếu như dùng để thi vào đại học, thì thầy có thể cho em 0 điểm! Thầy hỏi em, em có thể viết nghiêm túc hơn một chút không?”
Trang Nại Nại nhỏ giọng kháng nghị, ” Thầy, em viết rất là nghiêm túc a ~”
Thầy giáo dạy văn mặt đỏ lên: ” Em cũng không muốn đọc cho mọi nguời nghe, thì nghiêm túc cái gì, nếu như em thấy bài văn mình nghiêm túc sao không dám đọc ra?”
Trang Nại Nại mở to mắt, ” Em dám đọc, bây giờ, em sợ bạn học Tư Chính Đình, xin lỗi a~”
Thầy giáo dạy văn:…..!! Câu nói này.. không, không phải là bởi vì cô ta thẹn thùng!
Thầy giáo dạy văn quả thực là tức chết rồi, chỉ tay về phái cô, ” Tư Chính Đình là bạn học của em, có cái gì mà phải xin lỗi chứ! Trang Nại Nại em… “
” A, sẽ không cần phải xin lỗi sao? vậy em đọc được rồi!”
Trang Nại Nại không đợi thầy nói xong, liền đem bài biết trên bàn cầm lên, sau đó ho khan một tiếng, bắt đầu đọc bài văn do chính mình viết:
” Ước mơ, theo định nghĩa, có nghĩa là…. Ước mơ không chỉ là mơ ước, mà nó thành công được là nhờ sự nổ lực của con người.”
Đoạn đầu có vẻ rất bình thường, mọi người không hiểu tiếp tục nghe.
Giáo sư thì im bặt.
Tư Chính Đình cũng dựng lỗ tai lên nghe, sau đó liền thấy Trang Nại Nại nhìn hắn nở một nụ cười.
Tư Chính Đình:…..
Qủa nhiên, nội dung phía sau, trực tiếp làm người nghe kinh hãi!
” Ví dụ như, tôi có hai ước mơ, thứ nhất hi vọng có thể hẹn hò cùng bạn học Tư Chính Đình.
Cái gọi là hẹn hò này, đương nhiên là hai người phải tình nguyện, nhưng mà tình huống bây giờ là, anh đẹp trai, lãnh khốc, tôi lần đầu tiên thấy anh thì đã ái mộ, nhưng anh có vẻ không thích tôi.
Có điều không quan trọng, tôi mỗi ngày sẽ quan tâm anh, tiếp cận anh. Anh chơi bóng, tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng nước và khăn mặt, anh làm bài tập tôi sẽ ngâm miệng cho anh có không gian yên tĩnh, anh không vui tôi sẽ làm ngáo ộp đùa cho anh vui, anh vui vẻ, đương nhiên tôi cũng sẽ vui vẻ.
Tôi tin rằng thông qua những sự cố gắng nổ lực của tôi, anh nhất định sẽ phát hiện ra những điểm tốt và đồng thời cũng thích tôi, dựa trên những điều đó chúng tôi có thể ở bên nhau.”
Đọc xong một đoạn, Trang Nại Nại ánh mắt sáng lên nhìn về phái Tư Chính Đình với vẻ mặt tràn ngập chờ mong.
Mà bạn học xung quanh, đang trầm mặc mấy giấy thì sau đó liền phá lên cười ha ha.
Ngồi ở hàng sau là bạn học nam, còn đứng lên huýt sáo.
Mọi người toàn bộ đều nhìn Trang Nại Nại cùng Tư Chính Đình.
Ngay lúc này Tư Chính Đình chỉ nghĩ, nha đầu này…. Làm sao lại không cần mặt mũi như vậy chứ?
Nhưng mà, đôi mắt của cô rất sáng, khiến trong lòng hắn hốt hoảng.
Tư Chính Đình chỉ có thể cúi đầu, dùng sự lạnh lùng cùng coi thường, để trả lời ánh mắt đó của cô.
Thầy giáo dạy văn lúc này rốt cuộc cũng đã lên tiếng, ông dùng tay vỗ ngực mình, một bên hô to: ” Tất cả yên lặng cho tôi!”
Mọi người im lặng hẳn đi, thầy lúc này mới nhìn về phía Trang Nại Nại, muốn nói điều gì đó, nhưng Trang Nại Nại còn dò hỏi, ” Thầy à, còn ước mơ thứ hai nữa, có đọc hay không?”
Một câu nói hạ xuống, thầy giáo vẫn chưa trả lời thì đã có học sinh tò mò mở miệng nói: ” Đọc!”