Sau đó, cô lướt qua anh chạy thẳng xuống lầu.
Tư Chính Đình muốn kéo cô lại, nhưng chỉ chộp được một góc của áo ngủ, còn chưa kịp nắm lại, góc áo đã trượt khỏi bàn tay. Xúc cảm mỏng manh làm tim anh khẽ run lên. Ánh mắt của anh đuổi theo bóng dáng của cô. Bóng lưng dứt khoát của cô làm cho anh đột nhiên có cảm giác cô sẽ rời khỏi anh, giống như năm năm trước.
Tư Chính Đình chỉ thất thần mấy giây, Trang Nại Nại đã chạy đến dưới lầu. Cô thay giày chạy bộ, mở cửa lớn đi ra ngoài. Cuối cùng vóc dáng của cô cũng biết mất tại cửa, anh từ từ siết chặt tay. Tất cả tức giận, tất cả oán hận, vào giây phút này chỉ còn lại trống trải. Anh giống như một cái xác không hồn đứng đó.
Có lẽ là nghe tiếng động nên quản gia từ trong phòng đi ra lần nữa. Ông nheo nheo mắt nhìn bóng dáng trên lầu, nói: “Thiếu phu nhân, cô lại làm thiếu gia tức giận bỏ đi…”
Nhưng khi nhìn rõ người đứng đó là Tư Chính Đình, quản gia liền sửng sốt. Ông quay đầu nhìn cửa phòng dưới lầu, rồi quay lại nhìn Tư Chính Đình, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia, vừa rồi là… thiếu phu nhân bỏ đi?”
Tư Chính Đình không trả lời.
Quản gia lập tức đi ra ngoài, “Tối rồi, để tôi bảo Đại Tráng đưa thiếu phu nhân đi.”
Tư Chính Đình vẫn không nói gì.
Anh xoay người vào thư phòng rồi ngồi thừ người trên ghế sofa, áo khoác vẫn còn vắt trên cánh tay.
Cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định phía trước, không biết là đang nhìn gì.
Cô đi rồi… anh có cảm giác lòng mình cũng đi theo.
Một mình đứng trong thư phòng rộng lớn mà lại không biết bản thân nên làm gì. Có phải mỗi lần mình tức giận bỏ đi, cô cũng có cảm giác này?
Tư Chính Đình cúi thấp đầu, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Thậm chí anh còn nghĩ, chuyện năm năm trước nếu cô muốn nói dối, vì sao không tìm một lý do làm anh lưỡng lự, do dự, dễ tin hơn?
Rốt cuộc cô có biết lúc cô nói chia tay anh không phải vì ba trăm nghìn NDT, anh đã chờ mong biết bao nhiêu?
Lúc đó, dù cô có nói lý do kỳ lạ như thế nào, thì anh cũng sẽ tin tưởng.
Nhưng mà… là lý do đó.
Tư Chính Đình nhắm hai mắt lại.
Cô nói ngày hôm đó là ngày có kết quả thi đại học, nhưng cả buổi chiều hôm đó Ms. Đinh đều ở cùng anh…
Lý do vụng về, có trăm ngàn chỗ hở như thế mà cô cũng nói được?
Vì sao… ngay cả lừa anh mà cô cũng chỉ lừa cho có lệ?
Tư Chính Đình dựa vào ghế sofa, không thể làm lòng mình bình tĩnh lại được.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Tư Chính Đình mở mắt, chăm chú nhìn sau lưng quản gia… nhưng không thấy cô.
Tư Chính Đình thất vọng rũ mắt, lúc này mới nghe được tiếng của quản gia, “Thiếu gia, không thấy thiếu phu nhân.”