(1)
Tư Tĩnh Ngọc vừa dứt lời thì cũng đúng lúc Thi Cẩm Ngôn đẩy cửa đi vào.
Thi Cẩm Ngôn vừa ra ngoài mua cơm, nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nói chỉ lạnh lùng nhìn về phía tivi, sau đó liếc mắt nhìn Tư Chính Đình.
Hai người đàn ông, một ánh mắt là đủ hiểu cần phải làm cái gì.
Tư Chính Đình nói: “Chị nghĩ nhiều rồi”
Thi Cẩm Ngôn đặt cặp l*иg xuống trước mặt Tư Tĩnh Ngọc: “Đồ ăn trong thời gian ở cữ phải thanh đạm, dù không ngon lắm nhưng tốt cho sức khỏe của em, đừng chê nhé”
Tư Tĩnh Ngọc hơi đỏ mặt liếc Tư Chính Đình một cái, sau đó hung hăng trợn mắt với Thi Cẩm Ngôn, trước mặt em trai mà anh dùng giọng điệu như dỗ trẻ con thế này khiến cô thấy hơi xấu hổ.
Tư Chính Đình đứng lên: “Em về xem Nại Nại thế nào, tâm trạng cô ấy không ổn lắm”
Thi Cẩm Ngôn cũng đứng lên.
Tư Tĩnh Ngọc uống một ngụm canh, nhìn hai người đàn ông mà giật giật khóe môi.
Hai người này có chuyện gì giấu cố đây mà, sao mà cô không biết chứ? Chỉ là cô cũng biết họ làm vậy là để tốt cho cô thôi.
Rời khỏi phòng bệnh một đoạn, Tư Chính Đình và Thi Cẩm Ngôn mới dừng lại.
Tư Chính Đình quay đầu nhìn Thị Cẩm Ngôn.
Thi Cẩm Ngôn nói: “Không ngờ cái cấu tai họa lưu ngàn năm lại chính xác như vậy, như thế rồi mà cô ta vẫn sống được”
Tư Chính Đình gật đầu: “Nhưng cô ta tàn phế rồi, nhưng mà để cô ta sống.”
“Không được!” Thị Cẩm Ngôn rũ mắt, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: “Không thể tha cho cô ta dễ dàng như vậy được! Anh tính tìm ba của đứa bé kia, đồng thời rút đơn kiện”
Tư Chính Đình nhìn Thị Cẩm Ngôn một hồi lâu rồi mới gật đầu: “Được.”
Bạch Nguyệt tuy được cứu về nhưng cả người cô ta không chỗ nào lành lặn, nhưng cô ta tàn phế cả người mà hệ thần kinh chẳng hề bị ảnh hưởng, cho nên vẫn cảm nhận được trọn vẹn cảm giác đau đớn trên cơ thể mình lúc này.
Cô ta đau đến chảy cả nước mắt, nước mắt chảy xuống vết thương trên mặt lại xót đến chịu không nổi.
Bác sĩ ở bên cạnh nói: “Khóc cái gì mà khóc? Cô khóc như thế làm vết thương lan ra thì chúng tôi không cứu được cô đâu!”
Mẹ Bạch chạy tới, thấy Bạch Nguyệt nằm đó thì ôm con khóc không thành tiếng, bà không có tiền chạy chữa cho con, ngay cả căn nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi lấy mất rồi, đám người kia cũng coi như biết tình cảnh gia đình cho nên không đuổi tận gϊếŧ tuyệt hay đòi lãi quá cao.
Lúc bà còn đang khóc lóc thì đột nhiên thấy một tên ăn mày rách rưới vọt vào phòng bệnh, nhìn đứa trẻ bị bại não kia rồi cười ngu không chịu được.
Sau đó gã nói cho mẹ Bạch biết rằng gã chính là ba của đứa trẻ kia, dùng khoản tiền dành dụm của mình trả tiền viện phí cho Bạch Nguyệt rồi đưa Bạch Nguyệt và mẹ Bạch rời đi.
Từ đó về sau bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, ban ngày gã ăn xin đi ăn xin ngoài đường để nuôi sống cả một gia đình.
Mẹ Bạch coi tên ăn mày là ân nhân cứu mạng, chỉ có Bạch Nguyệt biết tên ăn mày này độc ác cỡ nào. Cô ta không thể động đậy hay nói năng gì được những vết thương trên người cũng đã lành. Nói cho cùng thì vẫn là phụ nữ, cho nên gần như đêm nào cô ta cũng phải chịu sự giày vò của tên ăn mày kia.
Cuối cùng đến một ngày, Bạch Nguyệt ngậm bút, viết ra những hành vi động ác mà tên ăn mày đã làm cho mẹ có ta biết.