Mọi người: “!!!”
Bạch Nguyệt tức đến nổ phổi.
Lời nói vô tâm của Bé Lười đã đâm vào vết thương sâu nhất trong lòng cô ta. Miệng vết thương còn chưa lành lúc này lại bị xát thêm một nắm muối, đau rát.
Tử ©υиɠ của cô ta bị cắt bỏ rồi, sau này không còn nhìn thấy phương hướng cuộc đời đâu nữa. Thậm chí kể cả có bán cũng chẳng ai thèm mua sao?
Bạch Nguyệt từ bé đã phải mạnh mẽ, sống ở một nơi nhỏ bé, dựa vào chính mình để thi đỗ vào đại học Bắc Kinh danh tiếng, tốt nghiệp xong còn được ra nước ngoài du học, là người nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa, ấy thế mà bây giờ lại rơi vào tình cảnh này?
Cô ta đứng bật dậy, hung ác xông về phía người phụ nữ kia, “Cút cút cút! Ai cho bà vào đây?”
Người phụ nữ kia hoảng sợ, thấy cô ta hung dữ như thế thì hừ lạnh một tiếng rồi mới bỏ về.
Đến khi người phụ nữ kia về rồi, Bạch Nguyệt nhìn đám trẻ đang gặm bánh ngô, tức tối tiến lên cướp bánh trong tay chúng, “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Chúng mày nghĩ bọn tao bắt cóc chúng mày là để đến vùng núi trải nghiệm cuộc sống sao? Đứng dậy cho tao!”
Nói rồi, cô ta liền đá Bé Lười một cái.
Bé Lười lanh lẹ nhảy dựng lên khỏi ghế, nhưng vẫn bị đá trúng mông, “Ôi ôi! Cô thẹn quá hóa giận vì lời của cháu sao?”
Nhưng Bạch Nguyệt hoàn toàn không quan tâm, chỉ tay vào góc tường: “Vào kia đứng cho tao! Đứa nào dám ngồi thì tao sẽ đánh đứa đó!”
Hai tên du côn thấy cô ta tức tối thì vội nói: “Thôi được rồi, đừng để chúng khóc, làm ổn người trong thôn”
Bạch Nguyệt cười lạnh: “Anh thấy chúng nó đã khóc tí nào chưa?”
Nghe vậy, hai tên du côn liền ngẩn người, quay sang thì thấy mấy đứa nhóc đang mở to mắt, quả thật chẳng hề giống sắp khóc gì cả. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn chúng bán trẻ con, nhưng mấy đứa trẻ này quả thật khiến người ta thấy rất lạ. Hai thằng nhóc thì không nói làm gì, nhìn đã thấy quý phái, chứng tỏ xuất thân không phải dạng thường, nhưng cô bé kia… trông cũng không thông minh lắm, mà sao lại chẳng thấy sợ hãi gì?
Bạch Nguyệt mặc kệ đám du côn nghĩ gì, lấy một nhánh cây bên cạnh đập lên bàn, “Đi qua kia!”
Bé Lười và Bé Nháo, cùng với Tí Nị nhanh như phắt đi qua đứng úp mặt vào tường.
Bé Lười nói, “Ôi chao, đói quá! Tí Nị, em thì sao?”
Tí Nị lắc đầu, “Em không đói!”
“Sao lại thế?”
“Vừa rồi lúc cậu chủ nói chuyện, em biết ngay là sẽ chọc giận cô, nên vội vàng ăn hết bánh ngô rồi!”
Bé Lười: “…” Cái đồ tham ăn này!
Nhìn sang Bé Nháo, thấy cậu bé hình như cũng no nê rồi, Bé Lười lại ủ rũ xoa bụng, chẳng lẽ chỉ có mình cậu bé chưa no sao?
Bé Nháo: “Đang yên lành, em trêu cô ấy làm gì?”
“Chẳng phải em thấy cô ấy lớn thế rồi mà còn so đo với em sao? Đúng thật là… chẳng trách bác lại không cần có ta!”
“Bé! Lười!” Chỉ một câu đã đâm vào chỗ đau của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt còn đang ở cữ, chảy máu nhiều, lúc này lại còn kích động nên vừa kêu lên thì lại thấy đầu choáng váng. Cô ta gắng gượng đứng dậy, lại nghe Tân Tân nằm trên giường hừ hừ mấy tiếng.