Anh đã sớm phát hiện ra, Trang Nại Nại trông có vẻ to gan lớn mật, nhưng thật ra, trừ lúc mặt dày theo đuổi anh thời trung học ra thì ở một số phương diện khác, cô lại ngốc nghếch đến mức làm người ta thấy đáng yêu.
Tư Chính Đình nghĩ đến dáng vẻ ngại ngùng của cô, cả người càng thêm căng cứng. Anh tiến lại dưới vòi sen, định chỉnh sang nước lạnh để giảm cái nóng trong người, nhưng vừa đặt tay lên nút chỉnh liền thấy…
Vừa rồi, Trang Nại Nại tắm nước lạnh?
Tư Chính Đình ngẩn ra, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.
Tại sao cô lại tắm nước lạnh?
Chẳng lẽ là… giống anh?
Hai ngày nay, anh đã ra sức làm chuyện đó như vậy mà vẫn không đủ thỏa mãn cô?
Không đúng, không đúng, rõ ràng sáng nay bước chân của cô chỉ không linh hoạt bằng bình thường… Nếu vậy thì… tối nay cô còn muốn nữa?
Tư Chính Đình mặc áo choàng tắm đi ra thì thấy Trang Nại Nại đang ngồi trên giường, ngay lúc anh bước ra, cô ngước đôi mắt mong chờ lên nhìn anh.
Mắt Tư Chính Đình tối lại.
Quả nhiên cô có ý đó, nhưng tối nay phải làm cô thất vọng rồi.
Ngày mai phải đi gặp Mrs Đinh, anh có bị trêu chọc vài câu cũng không sao, nhưng anh không muốn cô có hình tượng không đứng đắn trong mắt bà ấy. Ở phương diện này, Trang Nại Nại mặt mỏng ngoài sức tưởng tượng, nếu bị chòng ghẹo, có lẽ nhiều năm tới cô sẽ không dám gặp mặt Mrs Đinh mất.
Tư Chính Đình ho khan một tiếng rồi đi tới.
Vì chuyện ngày mai, Trang Nại Nại đã đi qua đi lại trong phòng mấy vòng liền. Cô muốn thương lượng với Tư Chính Đình, liệu ngày mai cô có thể không đi gặp mẹ anh không?
Vì vậy, vào giây phút Tư Chính Đình bước ra, cô liền nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng.
Tư Chính Đình đi tới, Trang Nại Nại ân cần đưa khăn cho anh: “Lau tóc đi.”
Tư Chính Đình nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm ý, Trang Nại Nại lại chẳng hiểu ra làm sao, nhưng nhớ tới mục đích của mình cô càng cười ngọt hơn nữa.
Tư Chính Đình nghiêm mặt ngồi xuống, Trang Nại Nại cẩn thận đánh giá vẻ mặt của anh. Một lát sau mới dè dặt nói khẽ: “Ừm… Em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
Thương lượng?
Nếu cô yêu cầu mà anh lại không thỏa mãn cô, thì liệu có phải là… không tốt lắm?
Tư Chính Đình nghĩ nghĩ rồi nói: “Có chuyện gì thì để tối mai nói.”
Trang Nại Nại lập tức ủ rũ cúi đầu: “Tối mai thì trễ mất rồi.”
Gấp như vậy?
Tư Chính Đình ho khan: “Ngày mai còn có việc cần làm, đêm nay nghỉ sớm đi.”
Trang Nại Nại lầm bầm: “Đâu có lãng phí bao nhiêu thời gian của anh đâu.”
Không lãng phí bao nhiêu thời gian? Cô đang chê anh không đủ lâu?
Mắt Tư Chính Đình sầm lại: “Em chắc chứ?”
Mắt Trang Nại Nại sáng lên: “Chắc, em chắc chắn, em nhanh một chút là được.”
Cô nhanh?
Tư Chính Đình: “Em nhanh chứ không phải anh nhanh?”
Trang Nại Nại hơi bối rối: “Anh nhanh hay em nhanh đều được, chỉ cần anh đồng ý với em là được rồi.” Chỉ là nói chuyện thôi mà.
Sắc mặt Tư Chính Đình ửng hồng lên, xem ra không thỏa mãn cô là không được. Mà thôi, cùng lắm thì anh nhẹ một chút vậy.