- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- 5 Năm Xa Cách, 5 Năm Nhớ Thương
- Chương 11: Là anh thất lễ
5 Năm Xa Cách, 5 Năm Nhớ Thương
Chương 11: Là anh thất lễ
Tư Chính Đình chỉ là muốn đi đại tiện một chút, đẩy ra cửa phòng vệ sinh, kết quả lại nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng quen thuộc kia
Mà ngay lúc này, cô lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông kia….nhưng là nhìn cái chỗ đó?
Sắc mặt Tư Chính Đình lập tức u ám, con ngươi trở nên sắc lạnh hiện lên tia máu, sát khí vô cùng băng lãnh!
“Mấy người làm gì đó?!”
Thanh âm trầm thấp vang lên, làm cho người ta khϊếp sợ mà run rẩy.
Trang Nại Nại giật mình một cái, rốt cục phục hồi tinh thần lại!
Thấy cô đứng trước bồn tiểu tiện nhìn nhìn, người đàn ông kia đang định kéo khóa quần xuống, hậu tri hậu giác hét lên một tiếng, che hai mắt của mình lại, chỉ vào người đàn ông đứng đó hô to “Anh…anh…anh..”
Qủa thật là rất…..
Tại sao lại đổi một người khác? Không phải là Tư Chính Đình sao?
Cô quay đầu lại, nhìn về phía cửa nơi Tư Chính Đình đứng, trả lời cô lại là ánh mắt tràn ngập sự chán ghét, lòng Trang Nại Nại đột nhiên căng thẳng, suốt ruột mở miệng: “Tôi..tôi..tôi…Anh ta…anh ta…”
Trang Nại Nại từ trước đến nay vốn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng ngay lúc này lại không biết phải giải thích thế nào….
Ấy vậy mà: “Xùy~”
Tiếng cười bỗng vang lên:
“Coi như người bị quấy rầy là tôi đi? Cô sợ hãi như vậy làm gì?”
Thanh âm ôn nhu này, lộ ra nhiều điểm lo lắng, lại khiến lòng Trang Nại Nại trầm xuống.
Đúng vậy!
Cô khẩn trương như vậy làm gì chứ?
Vốn dĩ cái gì cô cũng chưa nhìn thấy, vừa rồi cũng không xảy ra loại chuyện gì, mà cho dù có thật là xảy ra đi chăng nữa, Tư Chính Đình anh ấy sẽ quan tâm sao?
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, ánh mắt liếc qua người đàn ông đứng ở cửa kia, rồi lại hướng đến người đàn ông xa lạ, thoáng cười nói:
“Chuyện này, thực xin lỗi!”
“Không sao!”
“Có bị dọa đến không?” Nghe nói đàn ông lúc tiểu tiện, nếu như bị sợ hãi, có thể nướ© ŧıểυ lại không khống chế được!
“Không có, dọa đến cô là do tôi không đúng.”
“Không đúng không đúng, là tôi thật sự lỗ mãng…”
“Haha, thật ra, tôi không gọi anh là Tư Chính Đình, tôi gọi….”
Nghe lời đối thoại của hai người kia, hơi thở tản ra trên người Tư Chính Đình lạnh như băng, khí tức càng thêm nồng đậm.
Trang Nại Nại chưa nói hết lời, liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó cổ tay bị một lực lớn mạnh mẽ lôi kéo, chân bỗng lảo đảo một cái, đã bị túm rời khỏi phòng vệ sinh.
Bước chân Tư Chính Đình rất nhanh, cô chỉ có thể chạy chậm đuổi theo, mà xương cốt ở cổ tay bây giờ đều có cảm giác như muốn nứt ra rồi.
“Tư Chính Đình, anh..”
“Làm tôi đau đấy!” Bốn chữ kia còn chưa có nói ra, Trang Nại Nại vừa ngầng đầu, đáp trả là ánh mắt tối đen kịt, đôi con ngươi kia trong giờ phút này tựa hồ nổi lên lửa giận ngút trời, tùy ý nhếch lên, cũng làm cho Trang Nại Nại cảm thấy kinh hồn táng đảm!*
(*sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần)
Tư Chính Đình lại nhận thấy cảm xúc trong lòng bây giờ vô cùng rối rắm, là một người vốn vô cùng bình tĩnh, ngay lúc này tức giận cái trán gân xanh cũng nổi cả lên, khóe mắt cũng bắt đầu giật giật.
Dùng lực đạo lớn như thế kéo cô đi, ngay cả chính bản thân mình anh cũng chẳng hiểu nỗi vì cái gì phải làm như vậy, chỉ biết là muốn đưa cô ra khỏi phòng vệ sinh kia!
Hai người rất nhanh đi đến trước phòng của bọn Tư Chính Đình, cửa bị đẩy ra, hơi thở nghiêm nghị lạnh như băng tràn ngập vào phòng
Mọi người trong căn phòng đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, Tô Ngạn Bân cười, “Đình lão đại, cậu đã trở về? Đồ ăn vừa mới dọn lên, đúng lúc có thể thưởng thức…..”
Đang nói, lại thấy đứng bên cạnh Tư Chính Đình chính là một dáng người phụ nữ.
Tô Ngạn Bân nhất thời lộ ra bộ mặt thấy quỷ, đang muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt Tư Chính Đình như muốn gϊếŧ người, lập tức liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mà trong phòng, những âm thanh náo nhiệt cười vui lúc đấy cũng đã giúp cho lý trí Tư Chính Đình trở lại.
Anh quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt không hiểu nổi của Trang Nại Nại nhìn anh. Sau đó anh đột nhiên phát hiện chính bản thân mình vậy mà vẫn không thể kiểm soát được
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- 5 Năm Xa Cách, 5 Năm Nhớ Thương
- Chương 11: Là anh thất lễ