Bông pháo hoa cuối cùng luôn là bông đẹp nhất rực rỡ nhất và nó cũng có một nhiệm vụ cao cả nhất đó chính là kết thúc buổi trình diễn màu sắc đêm nay. Pháo hoa đã ngừng bắn, trong không trung chỉ còn lại những vệt khói màu trắng như sương mù đang nhạt dần. Chỉ 15 phút thôi. Nhưng như vậy là đã quá đủ để lại sự bồi hồi nuối tiếc trong lòng người xem. Chỉ có pháo bông mới có thể khiến người ta cảm thấy tiếc nuối khi đã để lỡ mất một nhịp nên họ sẽ trân trọng từng khoảnh khắc ấy, từng chút một.
- Đẹp quá. Viên Minh nhìn qua Lăng nở một nụ cười rạng rỡ.
- Vui chứ?
- Ừ. Rất là tuyệt vời. Cảm ơn cậu nhiều.
Viên Minh lúc này mới bình tĩnh lại và nhận ra là mình đang nắm chặt lấy bàn tay của Lăng. Cô vội vàng rút tay lại.
- Cậu có biết ai làm vậy không? Giọng Lăng dần nghiêm túc.
Viên Minh không nói gì chỉ lắc đầu nhẹ. Bây giờ cô mới nhớ tới chuyện đã xảy ra với mình lúc nãy. Bây giờ cô mới cảm thấy mỏi chân rồi ngồi bệt xuống. Rốt cục vì sao mà mình lại bị người khác ghét như vậy chứ? Không lẽ?
Cô ngẩng đầu nhìn Lăng. Ánh trăng có thể soi sáng tới mức cô có thể nhìn thấy rõ từng giọt mồ hôi đang lấp lánh trên khuôn mặt của cậu ta.
- Cậu có người yêu chưa?
- Sao tự dưng lại hỏi như vậy? Tôi tất nhiên là chưa có rồi! Lăng bất ngờ trứơc câu hỏi ấy của Viên Minh
- Vậy Dương Mỹ là gì đối với cậu? Viên Minh nhìn thẳng vào ánh mắt của Lăng.
- Không là gì cả. Tôi và cô ấy chỉ là người quen thôi.
- Chắc chứ?
- Tất nhiên. Nhưng tại sao cậu lại nhắc tới Dương Mỹ?
Viên Minh khẽ cau mày nếu đã như vậy thì tại áo cô ấy lại nói Lăng chính là người yêu của cô ấy? Cô nhìn ánh mắt kia của Lăng. Cậu ấy chắc chắn không nói dối, và mình cũng chưa boa giờ nghe thấy ai nói chuyện Lăng đã có người yêu trừ Dương Mỹ ra. Chẳng lẽ cô ấy đã lừa mình ư?
Cô không nói gì khiến Lăng tò mò nhưng bây giờ thì chưa nên hỏi rõ điều đó. Cậu ngồi xuống trước mặt Viên Minh khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt xin xắn ấy.
Tiếng gió khẽ rít nhẹ.
- Tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này. Giọng của cậu có chút căm phẫn.
Viên Minh không nói gì, Cô chỉ ngồi im lặng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng lúc này đang gần lên tới đỉnh đầu.
- Phải rồi. Sao cậu biết tôi bị nhốt ở đây mà tìm vậy?
Lăng cũng ngồi bệt xuống ngẩng đầu lên.
- Đã gần tới giờ bắn pháo hoa nhưng mọi người đều không thấy cậu ở đâu cả, vốn dĩ đã hẹn nhau là cùng ngồi ở chỗ đó để cùng nhau ngắm trăng. Tôi có tìm hỏi cô Nhược Vũ thì cô ấy cũng nói rằng cô ấy cũng không còn thấy cậu đi đâu cả nên mọi người mới chạy đi tìm vì sợ cậu lạc. Hóa ra không phỉa bị lạc mà là bị nhốt.
- Nhưng sao cậu biết tôi ở đây mà tìm?
- Một người bạn trong lớp đã nói rằng thấy cậu chạy về khu vực các dãy phòng học nên tôi đã đi tới đây. Tôi đã tìm từ phòng học cho tới mọi ngóc nghách các dãy đều không thấy gì, chỉ khi thấy cửa sắt chỗ hành lang của dãy khối lớp 10 lại bị đóng một cách kì lạ nên tôi đã lên tìm thử và rồi tôi đã tìm được.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu đang thu mình lại dưới ánh trăng mờ ảo qua ô thông gió nhỏ đó, tôi thật sự rất mừng. Tôi cứ nghĩ cậu đã xảy ra chuyện gì đó rồi cơ. Thật may mắn là cậu đã không sao.
Lăng nhẹ đưa những ngón tay nhỏ lên vuốt nhẹ gò má của Viên Minh, ánh mắt trìu mến làm cho cô cảm thấy như muốn nghẹt thở. Cô khẽ giật mình, những ngón tay ấy lạnh nhưng sao lại có cảm giác mềm mại như vậy chứ. Cô cố gắng hít thở thật sâu mỉm cười nhìn Lăng:
- Cảm ơn cậu nhiều lắm. Khi đó tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ bỏ lỡ mất cơ hội được ngắm pháo hoa luôn rồi cơ.
Ánh trăng khẽ rọi xuống in hẳn bóng hình hia người dưới nền xi măng.
Gió thu nhẹ nhàng mang theo những hương hoa lành lạnh.
Cô gái ở trước mặt cậu thật nhỏ bé, bờ vai yếu ớt gầy gộc đang run lên vì cơn gió thu kia, mái tóc đen óng mượt từng sợi đang tung bay trong gió.
Cậu khẽ tiến lại nhẹ ôm Viên Minh vào lòng. Mái tóc cô ấy thơm quá, hương thơm thật dễ chịu, cậu muốn được mãi ôm cô gái bé nhỏ như thế này muốn được bảo vệ cho cô mãi.
- Tôi sẽ luôn ở đây. Lăng thì thầm vào tai cô
Viên Minh hơi bấn loạn khi Lăng ôm lấy mình nhưng cô không nói gì chỉ tựa cằm vào vai của Lăng, đôi môi mấp máy, đột nhiên trong lòng có một sự xúc động vô cùng. Hai tay cô khẽ đặt nhẹ lên lưng của Lăng, cố gắng ôm lấy cậu, nước mắt khẽ rưng rưng trên mí mắt.
- Cảm ơn cậu.
Màn đêm tĩnh lặng
Ánh trăng huyền ảo trắng mờ sương
Thời gian như ngừng trôi
Chỉ còn hai người ôm lấy nhau
Gió khẽ thổi nhẹ mang hương hoa ngào ngạt.
..........
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh, sắp tới đã chuẩn bị thi học kì rồi. Mọi hoạt động vui chơi giờ đã tạm thời ngưng để nhường chỗ cho công việc thi cử. Toàn trường được nghỉ một tuần để chuẩn bị cho việc ôn tập. Multi school là một ngôi trường có sự cạnh tranh rất cao về thành tích bởi vì vậy cứ tới mùa thi cử thì thư viện đều luôn chật cứng người.
Viên Minh lúc này đang cặm cụi lật từng trang đề một để giải, cô đang tập trung cao độ để có thể chuẩn bị cho bài kiểm tra được xếp hạng tốt. Cô muốn được khoe với bố về thành tích học tập của mình khi học tại chính ngôi trường mà ông ấy đã thành lập nên.
- Khò….. zzzzzzzzzzzzz
Viên Minh hơi giật mình vì có tiếng gì đó vang lên làm cô mất tập trung. Cô nheo nhìn người con trai đang ngồi trước mặt mình. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn, cậu ta khi ngủ trông thâtj ngoan giống như một đứa trẻ vậy.
Con trai gì mà da trắng quá, lông mi cong vυ"t còn hơn cả con gái nữa. đôi môi Viên Minh mấp máy không nhịn được nở một nụ cười hiền dịu. Cô khẽ đưa tay chạm nhẹ vô hàng lông mi mỏng may đó.
dường như đã bị con người này làm cho mê muội đi mất rồi.
Không được, tỉnh táo lên nào. Cô khẽ lấy tay vỗ nhẹ vào mặt.
- Bộp…………. Dậy ngay không được ngủ gật…. Lăng.
Cô cầm một cuốn sách gõ vào đầu Lăng. Hôm nay là ngày mà cô đến kèm cho Lăng học bởi vì chỉ còn có vài ngày nữa là bắt đầu kì rồi. Trong khi mọi người đang ra sức ôn bài còn Lăng thì chỉ chú tâm vào một việc duy nhất đó là ngủ.
Nếu hôm qua cô không qua nhà Lăng để lấy cuốn vở thì cô cũng không ngờ là cậu lại lười đến như vậy. Cô đã phải đứng bên ngoài tận 30 phút, gọi điện thoại không biết bao nhiêu cuộc nhưng cậu ta cũng không có một động tĩnh gì. Mãi cho tới 30 phút sau cậu ta mới chịu ra và rồi còn làm bộ mặt ngái ngủ nữa. Khi cô dò hỏi thì mới biết là mấy ngày được nghỉ ở nhà ôn bài thì cậu ta đã không xem qua bài lấy một chút nào cả. Ngay cả khi cô đã soạn cho cậu một cuốn vở có đầy đủ các kiến thức của mọi môn học rồi mà cậu ta còn chưa xem qua lấy một lần để ròi ngày hôm nay đích thân cô đã phải tới tận nhà để kèm cậu ta học bài.
Còn Lăng, cậu ta trước giờ vốn dĩ đã không quan tâm lắm tới thành tích học tập một chút nào cả. Những kiến thức bài vở đó đối với cậu chẳng có gì là khó khăn hết. Mọi bài thi cậu chỉ làm bài có một nửa sao cho vừa đủ điểm qua môn là được. Cậu muốn dành nhiều thời gian hơn cho giấc ngủ vì cậu còn phải làm vào buổi tối.
Nhưng hôm nay thì lại khác bởi vì hôm nay cậu không chỉ ở một mình.
- Đau nhé…. Đầu tôi không phải là cái trống đâu…. Lăng gật gù ngẩng đầu dậy nhìn Viên Minh
- Đừng có mà lười biếng như thế. Có tôi tới ôn bài cùng mà cậu còn ngủ được như vậy nữa hả? Thật đúng hết thuốc chữa mà cô khẽ thở dài
Lăng chống hai tay lên bàn rồi ngồi thẳng dậy vươn vai kêu răng rắc. Nãy giờ ngủ trên bàn mỏi hết cả người, chẳng thoải mái chút nào. Cậu khẽ liếc mắt nhìn Viên Minh. Cô ấy đang phồng hai má rồi chu đôi môi đỏ hồng lên. Cậu biết đây chính là bộ dạng khi giận dỗi của cô ấy.
- Giận lắm hả? giận mà làm bộ mặt ấy thì làm sao có thể làm người khác sợ được. Lăng nói nhưng không nhìn Viên Minh, cậu biết nếu mình mà tiếp tục nhìn gương mặt kia thì sẽ không nhịn được mà cười mất.
- Biết tôi giận mà còn cố tình ngủ nữa. Viên Minh biết cậu ta đang nhịn cười, trông bộ mặt cậu ta lúc này thật đáng ghét.
Nếu cậu không muốn thì tôi về đây.
Viên Minh soạn sách vở cho vào túi đang định đứng dậy thì Lăng đã nắm tay cô lại. Những ngón tay lạnh lẽo khiến cô khẽ giật mình.
- Tôi chỉ đùa thôi mà. Đừng giận nữa. giọng lăng trầm ấm như đang dụ ngọt vậy
- Thế giờ có chịu học không?
- Có. Học….. Lăng khẽ nhắm nghiền đôi mắt rồi gật đầu lia lịa trông y hệt một đứa trẻ đang nghe lời mẹ vậy
Viên Minh nhìn khuôn mặt thơ ngây kia, trong lòng cô lúc này đã chuyển sang chế độ làm cô giáo. Cô xoa đầu cậu rồi ngồi xuống đưa ra một tờ đề.
- Nếu tôi làm đúng hết thì có thưởng gì không? Lăng nở một nụ cười ranh mãnh nằm trườn lên bàn nhìn Viên Minh
- Cậu mà làm được hết thì muốn gì cũng được.
- Thật chứ!
Viên Minh ngẩng đầu suy nghĩ, cô ngẩn người phải tầm 10 giây mới nhận ra là mình sai:
- Nè, cậu đang tính làm gì tôi hả? Cô vội lấy hai tay ôm lấy ngực mình.
- Đừng có suy nghĩ tôi như vậy chứ. Cậu hiểu ý của Viên Minh là gì nên mặt cũng hơi ửng đỏ.
- Vậy cậu muốn gì?
- Nếu tôi làm xong thì từ giờ cho tới chiều chúng ta sẽ đi chơi. Được chứ?
- Cậu tính lôi kéo tôi không để tôi ôn bài chứ gì.
OK. Nếu cậu mà làm đúng hết trong vòng 30 phút thì tôi sẽ chấp nhận yêu cầu này.
Dứt câu Lăng liền cầm bút và cặm cụi làm mà không còn để ý tới gì xung quanh nữa. Viên Minh ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của cậu lúc này. Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ấy nghiêm túc ngồi giải một đề toán như vậy.
Cậu ta thật sự nghiêm túc.
Lăng làm hết câu này tới câu khác. Một đề toán gồm có 50 câu trắc nghiệm, cậu vừa nháp, vừa bấm máy tính vừa khoanh thì chỉ cần có vài phút là đã làm xong một câu. Tốc độ thật đáng kinh ngạc khiến Viên Minh không còn tin vào mắt mình.
Cô khẽ trấn an, có khi cậu ta chỉ làm vớ vẩn thôi chắc gì đã đúng. Hơn thế nữa trong đề đó có một bài toán rất khó, cô đã phải ngồi tới 30 phút mới có thể tìm ra đáp án. Cô không tin Lăng sẽ làm được bài đó.
Mặc dù là vậy nhưng có một chút gì đó trong lòng, cô vẫn mong cậu ta sẽ hoàn thành.
- Xong rồi đây. 28 phút. Còn dư tới 2 phút nhé. Lăng đưa bài cho Viên Minh làm bộ mặt đắc ý.
- Được rồi. Để rồi xem.
Viên Minh bắt đầu đưa bút ra chấm, tay cô khẽ run, đúng, đúng, đúng…… trời, đúng hết rồi……. cô đưa tờ bài lên trước mặt để che đi khuôn mặt ngạc nhiên của mình. Không lẽ cậu ta là thiên tài?
Ngay cả câu mà mình đã mất 30 phút để giải mà cậu ta chỉ mất có vài phút thôi, Thật tức quá.
À không. Có một lỗi sai nè.
Cô đã phát hiện ra một lỗi sai rồi.
Tay đang định đưa bút lên gạch chân thì cô chợt ngưng lại…..
- Sao, tôi làm sai rồi hả? Lăng hỏi khi không thấy Viên Minh phản ứng gì.
- Ừm……… Tôi không nghĩ cậu lại có thể giải được hết tất cả các bài trong đề này đấy.
- Vậy cậu sẽ thực hiện phần thưởng ngay bây giờ chứ? Lăng mỉm cười đưa tay búng nhẹ trán Viên Minh
Cô nhẹ nhàng cất sách vở rồi đứng dậy thở dài. Cậu muốn đi đâu nào?
Viên Minh không muốn gạch đi lỗi sai ấy trong bài của Lăng. Cậu ta thật sự rất giỏi, bây giờ cô mới hiểu vì sao cậu ấy lại làm biếng học như vậy rồi. Cậu ta rất thông minh, xứng đáng để nhận được phần thưởng.
Cô tự nhủ với bản thân mình là như vậy nhưng thực chất là cô cũng muốn được đi chơi với cậu ấy thì đúng hơn. Có điều niềm kiêu hãnh của một đại tiểu thư không cho phép cô dễ dãi với bản thân mình như vậy.
- Cậu đợi một lát nhé. Tôi thay đồ chút rồi sẽ ra ngay. Cậu lại đưa tay búng trán Viên Minh một cái rồi chạy vô phòng.
Thật ra thì tờ đề đó hoàn toàn không có gì khó khăn với cậu hết. Cậu có thể hoàn thành đúng hết mọi câu nhưng lỗi sai đó là cậu hoàn toàn cố ý làm sai. Cậu cũng muốn làm đúng hết để được đi chơi cùng cô ấy nhưng ở nhà học bài cùng cô ấy cũng đã rất tuyệt rồi.
Khi Viên Minh nói các câu đã hoàn thành đúng hết cậu cũng khá ngạc nhiên. Cậu không biết rằng câu đó đúng là cô đã làm sai hay là cô ấy cố tình nói đúng nữa đây.
Cậu khẽ lắc đầu. Thôi không quan trọng. Đây sẽ là buổi đi chơi đầu tiên. Cần phải trân trọng từng phút giây một.