- Triệu Văn thở dài đồng ý. Chỉ đợi có vậy thì Viên Minh đã nắm lấy tay ông cảm ơn ông ấy rối rít.
- Chú là thương cháu nhất luôn á Triệu Văn. Viên Minh ra sức nịnh nọt
- Thôi cô nương. Tôi già rồi nên không cần phải nịnh nọt kiểu như vậy nữa đâu. Triệu Văn búng nhẹ trán của Viên Minh khiến cô kêu Á lên một cái.
- Được rồi. Bây giờ tiểu thư hãy vô nhà nghỉ ngơi rồi vô dùng bữa sáng đi. Tôi cần phải đi có việc đã. Triệu Văn nói khi thấy mặt trời đã lên cao khỏi các tòa nhà.
- Sao chú nói hôm nay chú được nghỉ mà? Viên Minh thắc mắc khi thấy ông định đi đâu đó.
- Tiểu thư nên nhớ là ngày hôm nay đã là gần cuối tháng 8 rồi. Ở Việt Nam học sinh tất cả các trường đã đi học được 2 tuần trước rồi đấy. Không được thoải mái như khi cô ở bên Mỹ đâu.
Bây giờ tôi phải đi làm cái giấy tờ vô lí của ai đó mới nhờ tôi đây nè. Triệu Văn khẽ lườm cô rồi gằn giọng nhè nhẹ xuống.
Viên Minh lúc này mới biết chuyện, cô ôm vội cánh tay của Triệu Văn hết lời cảm ơn rồi lại còn dụ dỗ ông là sẽ cố gắng giúp ông có được nhiều thời gian nghỉ hơn khiến cho ông chỉ biết lắc đầu thở dài.
Nhìn bóng Triệu Văn đã khuất dần, giờ chỉ còn mỗi một mình Viên Minh. Sao yên tĩnh thế nhỉ? Ngay bên ngoài là cổng lớn rồi mà sao vẫn ít người qua lại thật. Mà hình như ngay từ khi mình còn bé thì nó đã như vậy rồi thì phải. Viên Minh vừa hỏi rồi vừa trả lời.
- Thử đi dạo chút nhỉ?
Khẽ đẩy cánh cổng, cô tiến ra bên ngoài đường.
- Chà lại nhớ ông Bảy rồi. Hồi đó mình mà muốn đi ra ngoài một mình thì thể nào ông ấy cũng ngăn mình lại ngay.
Cô mỉm cười nhớ lại ông Bảy bảo vệ cổng trước đây. Ông ấy là người thường hay trò chuyện với cô nhất, chắc ngoài Triệu Văn ra thì ông ấy là người hiểu rõ cô muốn gì nhất nên cũng hay chiều theo ý cô. Giờ đây ông ấy chắc cũng đã lớn tuổi lắm rồi nên mới xin nghỉ việc. Chắc bữa nào đó phải nhờ Triệu Văn chở đi thăm ông ấy và gia đình mới được.
Bên kia đường. À mình nhớ rồi. Công viên ngày đó bây giờ vẫn còn, hình như nay đã được trồng thêm nhiều cây hoa rồi nhỉ? Nhớ không nhầm thì trước đây chỉ toàn là cây và một số bức tượng thôi. Bây giờ đã được trông thêm nhiều hoa nữa, còn có cả những thiết bị để cho người dân có thể tập thể dục nữa chứ, hiện đại ghê.
Bước từng bước chân dưới những tán lá cây xanh mát. Tán là dày đến mức không hề có chút tia nắng nào có thể rọi xuống dưới đất. Cảm giác này thật dễ chịu quá. Cô ngồi xuống hàng ghế đá ngay dưới những gốc cây đó, một cơn gió nhẹ thổi tung bay mái tóc bóng mượt của cô, cảm giác thoải mái khó tả, cô nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió. Dường như cơn gió kia đã khiến cho cô nhớ lại một điều gì đó. Một kí ức dưới những tán lá cây nơi đây. Trong đầu cô bỗng hiện ra những hình ảnh thoáng qua,
- Vì sao cậu lại muốn kết bạn với tôi?
Viên Minh bỗng giật mình. Cô mở mắt ra ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Gì vậy nhỉ?
Cô mới nhớ lại điều gì đó. Một kí ức của ngày xưa chăng? Có ai đó đã từng đứng dưới nơi này và nói với mình điều này ư? Viên Minh cố gắng nhớ lại hình ảnh đó trong đầu nhưng nó cũng giống như cơn gió kia vậy, chóng tới rồi cũng chóng đi. Thôi, không thể nhớ nổi rồi.
- Ọtttttttt…………….. Bụng cô réo lên….
- Chà tối qua không ăn gì nên giờ bụng nó biểu tình dữ quá. Viên Minh đưa tay vỗ nhẹ bụng 2 cái bốp bốp như để an ủi chiếc bụng tội nghiệp vậy.
Cô quay trở lại nhà rồi chạy hẳn vô phòng bếp.
- Tiểu thư
- Tiểu thư ạ.
- Kính chào tiểu thư….
Lại là những câu chào chán chường ấy. Thôi mặc kệ họ vậy.
Cô mở tủ lạnh ra để tìm xem có thứ gì đó cho vào miệng được không. Nhưng mà chỉ toàn là đồ tươi thôi.
- Tiểu thư? Cô đang tìm gì vậy ạ?
Viên Minh ngẩng đầu nhìn thì thấy một là một cô hầu gái , trông cô ấy cũng khá là trẻ. Tay cô ấy đang cầm đầy những túi đựng đồ đạc, hình như là rau củ gì đó.
- Cô là đầu bếp hả? Viên Minh hỏi vô tư
- Dạ không. Đầu bếp đã nghỉ từ lâu rồi ạ. Tôi chỉ là người làm bình thường thôi ạ. Ngài Triệu Văn có nhờ tôi sáng nay phải chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư.
Chỉ nghe thấy đây thôi là Viên Minh đã thấy phấn khích lên.
- Vậy à. Tôi cũng đang định tìm đồ để ăn sáng đây. Cô nấu tạm thứ gì đó cho tôi có được không. Viên Minh nở nụ cười thân thiện làm chô cô gái kia sững người ra.
- Vâng……. Vâng…. Tiểu thư đợi tôi một chút.
Cô ngồi vào bàn ăn. Tính ra từ sáng hôm qua tới giờ mới có thứ để cho vô bụng đây. Trước khi lên máy bay cô cũng chỉ ăn sáng cho tạm bợ cho kịp chuyến bay thôi, còn trên máy bay thì lại không thấy đói chút nào cả. Tối qua về tới thì cũng thấy mệt nên cũng chỉ muốn ngủ nên thành ra bây giờ mới thấy đói như vậy.
Cô nhanh chóng ăn hết tô phở mà cô gái kia mang ra. Đã lâu lắm rồi mới được thưởng thức lại những hương vị đặc trưng của quê hương. Viên Minh đứng dậy cảm ơn cô gái vì tô phở tuyệt vời kia và không quên dặn cô ấy hãy chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon cho cô nữa.
Viên Minh về phòng nằm phịch xuống giường.
- Ăn no xong là thấy buồn ngủ ghê.
Có khi nào do đói bụng nên khi sáng mới dậy sớm không nhỉ? Cô cười khúc khích rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
……………..
Tinh tinh….. Tiếng chuông messenger vang lên. Viên Minh vội giơ tay mò lấy chiếc điện thoại.
- Ai vậy nhỉ?........
- À…..Cô mỉm cười khi thấy dòng tin nhắn ấy. Đó là tin nhắn của một cô bạn học chung trường bên Mỹ. Cô ấy là người bạn hiếm hoi của Viên Minh trong thời gian học tại Mỹ.
Thật là nhớ cậu ấy quá. Không biết khi nào mới được gặp lại cậu ấy đây. Mấy giờ rồi nhỉ?
- 9 giờ? Mình mới nằm được có chút xíu vậy thôi à?
Úp điện thoại xuống giường. Đang tính ngủ lại thì co giật mình giơ điện thoại lên xem lại.
- 19 giờ? Trời đất ơi. Mình đã ngủ tới tận bây giờ luôn ư? Mất toi một ngày rồi.
Cô còn đang định bụng nằm một chút rồi dậy đi dạo phố để xem sự thay đổi của thành phố này như thế nào. Ai dè lại ngủ một mạch từ khi mặt trời mới lên cao có một chút cho tới khi lặn hẳn. Sao mà ngủ khϊếp thế này.
- Cốc cốc…… tiếng gõ cửa nhẹ vang lên
- Tiểu thư. Cô đã dậy chưa? Là tiếng Triệu Văn.
- Tôi đã dậy từ lâu lắm rồi. Chú vào đi. Cô phải nói như vậy kẻo ông ấy sẽ trêu mình cho mà coi.
- Lâu lắm hả? Lần gần nhất tôi gõ cửa là 30 phút trước. Chỉ mới đứng ở ngoài thôi mà cũng đã nghe ở trong phòng có ai đó đang cưa gỗ thì phải. Ông nở nụ cười giễu cợt.
- Không có mà. Cháu ngủ có bao giờ ngáy to như vậy đâu. Viên Minh hét to lên khi thấy Triệu Văn trêu mình. Hai má cô ửng đỏ lên trông thật đáng yêu.
- Rồi rồi. Thì không có ai ngáy to như vậy hết. là tôi lãng tai nghe nhầm. Trông bộ mặt Triệu Văn đang nín cười như vậy càng khiến cô thấy xấu hổ, cô úp mặt xuống nệm rồi lấy gối trùm lên đầu.
- Được rồi, thôi không đùa nữa nào. Tiểu thư cầm lấy nè.
Triệu Văn đưa cho cô một bộ hồ sơ. Cô cầm lấy mở ra thì thấy tất cả những gì mình yêu cầu lúc sáng giờ đã được Triệu Văn làm xong xuôi hết rồi. Ông ta quả đúng là người trợ lí huyền thoại của ông Phạm Ngô Minh. Tuy giờ ông ấy đã có tuổi nhưng khả năng xử lí công việc của ông vẫn luôn nhanh gọn và hiệu quả.
Viên Minh ôm lấy bộ hồ sơ định mở miệng ra cảm ơn thì Triệu Văn nói tiếp.
- Ngày mai là thứ 7 tiểu thư cần phải tự mình mang hồ sơ qua để nộp lên hiệu trưởng, phải có sự xác nhận của hiệu trưởng thì cô mới có thể chính thức đi học được.
- Gật gật…… Tôi biết rồi.
- Đáng lẽ tôi sẽ tự mình mang hồ sơ của tiểu thư lên trường luôn nhưng ông hiệu trưởng sẽ nhận ra tôi mất mà tiểu thư lại sợ bị lộ thân phận nên đích thân tiểu thư mang lên là tốt nhất.
Tiểu thư nên nhớ, bố mẹ của tiểu thư là công chức nhà nước. họ tên của bố cô vẫn như cũ nhưng chắc chắn ông hiệu trưởng sẽ không chú ý tới tên tuổi đâu, ông ấy chỉ quan tâm là gia cảnh của tiểu thư là như thế nào thôi. Nếu chỉ là công chức nhà nước thì ông ấy sẽ không hỏi kĩ đâu.
Tôi biết rất rõ con người của ông ta nên cô chủ cứ yên tâm.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn chú nhé. Cô cười híp hết cả mắt khiến Triệu Văn thở dài.
- Nếu chủ tịch mà biết tôi biến ngài ấy trở thành như thế này chắc ông ấy sẽ không để tôi yên mất. Haizzz
Thấy Triệu Văn thở dài Viên Minh nhảy lại rồi cầm lấy vai ông.
- Chú cứ yên tâm. Có cháu ở đây thì bố sẽ không làm gì được chú hết đâu. Hãy tin ở cháu.
Triệu Văn bật cười khi thấy bộ dạng ra vẻ trưởng thành của cô nhóc.
- Được rồi. Ngày mai tôi sẽ chở tiểu thư đến trường. Còn bây giờ tiểu thư hãy dậy tắm rửa rồi xuống ăn tối nhé. Tôi nghĩ tô phở hồi sáng chắc cũng đã bị tiêu hóa hết từ lâu rồi đấy.
- Dạ. Mà chú cũng đã mệt rồi. Chú cùng ăn với cháu luôn nhé. Viên Minh cảm thấy Triệu Văn có vẻ hơi phờ phạc nên cô nhanh trí bảo ông ấy cùng ăn với cô.
Đã lâu rồi chú cũng không ngồi ăn với cháu rồi mà. Nhé…
- Triệu Lăng khẽ gật đầu: Cảm ơn tiểu thư….
Bữa tối hôm đó tuy chỉ có 2 người thôi nhưng vẫn tràn đầy những tiếng cười đùa vui vẻ.
Sáng ngày Thứ 7
- Triệu Văn nè?
- Sao vậy tiểu thư?
- Đây là xe của chú hả? Viên Minh hỏi khi đang ngồi trên chiếc Mazda cũ màu đỏ đô.
- Đúng rồi. Đây là chiếc xe đầu tiên của tôi. Nhưng rất ít khi tôi dùng đến nó. Hôm nay mới được có dịp thử lại máy.
- Nhưng sao lại là hôm nay?
- Chả lẽ tiểu thư muốn tôi chở tới trường trên chiếc Maybach S560 đó hả?
- Uả? Có làm sao đâu. Viên Minh nói giọng ngây ngô.
- Thưa tiểu thư. Chẳng có gia đình nào làm công chức nhà nước nhỏ nhoi mà lại cưỡi trên con xe hơn 10 tỷ chở con gái đi học cả đâu.
Tiểu thư muốn đánh lừa người ta thì cần phải chú ý tới những chi tiết nhỏ nhất như thế này.
- Trời. Chiếc xe đó đắt như vậy luôn hả? Cháu không nghĩ là nó lại có mức giá khủng như vậy đâu. Cô há miệng hình chữ ô ngạc nhiên. Mà cô ngạc nhiên thì cũng không có gì là lạ bởi trước giờ cô đều không chú ý tới những thứ như thế này thì làm sao mà biết được.