11h đêm
Tôi bật dậy, ra khỏi giường và dỏng tai lên nghe ngóng.Hình như mọi người đã ngủ hết. Thời điểm thực hiện kế hoạch đến rồi đây.Tôi lôi dưới gầm giường ra một bịch đựng chuột cao su và một cái *****g chứa đầy chuột bạch.Đáng lẽ ra thì phải "chơi" bằng chuột thật kia nhưng có 2 lí do ko sử dụng nó.Một là ko tìm ra chỗ nào bán, hai là tuy tôi ko sợ thật nhưng mà đó là khi thấy nó chạy nhong nhỏng kia, chứ mà bảo cầm mấy con đó thì đúng là ko đủ can đảm
Tôi mò mẫm đi xuống lầu.Đầu tiên là dùng chuột giả trước đã.Tôi lấy một con ra, đặt lên chiếc ghế mà Uno ngồi sau đó lấy một cuốn sách chụp lên trên.Con thứ hai được bỏ vào giày.Con thứ ba nằm trong chiếc cốc uống nước.Rồi, xong chuyện dưới này.Bây giờ lên phòng ngủ của anh ta.Theo dự định ban đầu là sẽ cho 3 con chuột bạch ngủ chung với Uno nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy bao nhiu đó còn ít wé nên chơi luôn 10 con cho zui. Số còn lại cho xuống dưới sàn và tủ áo quần.Okay!kế hoạch đã hoàn chỉnh.
Bước về phòng. Tôi nằm phịch xuống giường và thở phào.Hy vọng mấy con chuột đó hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.Thật ra lúc đầu khi nghe Xiah nói GIÁN là kẻ thù của MAX thì tôi đã muốn cho anh ta sống chung với chúng rồi nhưng thật ra cũng thấy hơi lo vì ai biết được Xiah có nói dối hay ko?Vì thế nên thử nghiệm với Uno trước và cũng là để dằn mặt anh ta cho chừa thói lẽo đẽo theo làm phiền người khác.Một mũi tên trúng hai đích mừ.
-...Á...một giọng hét thánh thót vang lên.Khỏi phải nói chắc các bạn cũng đoán ra đúng hok?
Tôi bước ra khỏi phòng để xem gương mặt của anh ta lúc đó thế nào, thật sự là rất hồi hộp.Anh ta đang đứng dựa cửa, khuôn mặt cắt ko còn giọt máu.He..he...vui quá đi.
-Này có chuyện gì đó?Ko phải là cậu bị lây tính " hét" của Jenny đấy chứ?-Max hỏi
-Hey! anh đừng có mà chọc tôi, ko chừng vài ngày nữa anh cũng bị như anh ta đó....-tôi gân cổ lên nói.
-Cô nói gì???-Max nhíu mày hỏi.
Thôi chết, lỡ mồm mất rồi.
-Ko, ko có gì...-tôi lắc đầu nguầy nguậy.
-Hai người thôi chí chóe nhau nữa được hok zạy?-Uno cáu
-Bít roài!Mà anh làm sao vậy?-Max hỏi
-Có mấy con chuột trong đó.Các cậu hãy vào bắt chúng ra đi-Uno nói bằng một giọng mất hết sức sống.
-Thật hok đó?Hồi nào đến giờ nhà này đâu có chuột?Anh có bị quáng gà ko?-Xiah hỏi.
-Tôi nói thật.Lúc nãy đang ngủ thì thấy có gì bò nhột nhột, mở mắt ra thì...một đàn chuột ở trên giường.-Uno nhăn mặt đáp.
-Phì..ha..ha..ha-tôi ko thể nhịn được nữa
-Vợ cười cái gì đấy?thấy chồng bị vầy mà ko thương còn cười nữa hả?-anh ta quay sang tôi trách móc.
Ôi trời ơi!đến nước này mà hắn ta còn...Hừ được rồi, để xem lát nữa có còn mở miệng được nữa hok.
Xiah mở cửa bước ra và trên tay cầm 2 con chuột nhỏ nhắn, xinh xắn.
-Uno àh!Đây chỉ là chuột bạch thôi mà, đâu có gì đáng sợ đâu?Chúng rất đáng yêu nữa là đằng khác.Này, anh xem đi.-Xiah chìa chúng ra trước mặt Uno.
-Oái, cậu tránh ra đi, đem vất hết mấy con vật ghê tởm, bẩn thỉu đó đi.Chuột bạch, chuột biếc gì tôi ko cần biết, dẫu sao thì nó cũng thuộc họ nhà chuột cả.Các cậu làm sao thì làm, tối nay mà còn chúng trong phòng thì ko xong đâu với tôi đâu.-Uno nhảy dựng lên và la oai oái-Còn bây giờ, tôi tạm ngủ với cậu nhé Hero?-anh ta quay sang Hero đang đứng ở gần đó và đề nghị.
-Ko!giường tôi chật lắm, vả lại còn bị mục nữa, giờ mà cậu thượng lên nữa là nó sụp liền đó.- Hero kể lể
-Cậu được lắm, tôi ko cần nữa, tôi vào ngủ chung với vợ tôi, phải ko em yêu?-Uno quay sang tôi nói bằng giọng ngọt ngào lạ thường.
-Anh điên sao?-tôi la lên
-Hai đứa làm vợ chồng lúc nào mà ko cho bố biết nhỉ?-Xiah ngạc nhiên
-Vợ???chồng???Bố???Con???cái quái gì thía nì?Nhà này loạn hết rồi sao?-Max chen ngang
-Ko phải vậy đâu, chỉ là hỉu lầm thôi-tôi cố giải thích
-thôi thôi !ko cần phải nói nữa, tôi biết cả rồi.Cô là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.Bọn họ vốn bình thường vậy mà từ khi gặp cô lại trở nên điên khùng như thế...thật đau lòng quá...-nói rồi Max lắc đầu bước về phòng ko để cho tôi được minh oan.
Hừ, việc gì mình phải thanh minh với anh ta chứ nhỉ?
-Thôi tôi đi ngủ đây, mọi người ở lại giải quyết sao thì tuỳ.-tôi vừa nói vừa bước về phòng.
-Này vợ ơi! thế còn chồng thì sao đây?Vợ nỡ lòng nào mà để anh bơ vơ vậy hả?-Uno nói vọng theo.
Tôi đã quá mệt mỏi với cái tên ko bình thường này rồi, chắc hồi nhỏ anh ta bị té giếng nên thôi ko thèm chấp nữa, anh ta muốn làm gì thì làm, mặc kệ.Quân tử ko thèm chấp tiểu nhân.
Sáng hôm sau
Bình thường tôi hay ngủ nướng để khỏi phải dây dưa với Max.Vừa tốn thời gian, công sức để gân cổ lên đấu khẩu lại vừ bị xui xẻo cả ngày. Vậy nên tốt nhất là nên tránh đi là hơn.Tuy nhiên hôm nay lại là một ngày khác với mọi ngày nên tôi dậy sớm để còn xem 1 vở kịch hay nhất thế giới nữa chứ.
-Chuyện này là do con làm phải ko?-một giọng nói đột ngột vang lên làm tôi hết hồn vía nhưng chỉ sau vài giây là bộ não thông minh của tôi đã nhận diện được chủ nhân của tiếng nói lúc nãy
-Vậy chứ bố nghĩ con tìm mọi cách moi móc thông tin từ bố chỉ để đem về làm của hồi môn thôi hay sao?
-Cũng đúng.Nhưng mà làm thía thì có quá đáng lắm hok?Nhỡ đâu nó sợ quá mà đi chầu ông bà sớm thì sao đây?
-Con đã điều tra kĩ rồi mới làm chứ bộ. Theo như những gì được biết thì chỉ trừ những người bị bệnh yếu tim, còn lại chẳng ai "lìa trần" vì những việc như thế cả
-Giỏi, giỏi, đúng là con gái của Xiah có khác nhở. -Xiah gật gù.
-Mà hôm qua Uno ngủ ở đâu?-tôi sực nhớ đến Uno nên hỏi.
-Nó nằm chung với Micky.Sao, lo cho chồng rùi hỉ?-Xiah nhìn tôi cười cười.
-Nằm mơ đi.Chỉ hỏi cho biết vậy thôi....
Vừa thấy tôi ở chân cầu thang mọi người đều có vẻ rất ngạc nhiên.
-Này!hôm nay trời sẽ mưa to đấy, nhớ mang theo dù khi ra đường nhá-Max nói to
Tôi biết anh ta đang xiên xỏ mình nhưng chẳng thể làm gì được vì đâu có bằng chứng
.....BỊCH.....BỊCH.....BỊCH.....tiếng bước chân chạy xuống cầu thang.Theo phản xạ tự nhiên tôi quay đầu lại nhìn.Thì ra là Uno.Anh ta bước đến bàn ăn....
-Sụp bẫy rồi.Mau lấy ghế ra đi-tôi giục thầm
-Ai để quyển sách này ở đây thế nhỉ?-Uno ngạc nhiên
-Ma nó để.nhìu chuyện quá, lấy nó ra rồi ngồi xuống ăn đi-Micky nói bằng giọng hậm hực.
Ô hô!lần đầu tiên thấy anh ta cáu như vậy đấy.Chắc là tối qua Uno ngáy to quá hoặc là làm việc gì ngu ngốc mới khiến cho anh ta bực mình.
-Ôi cha mẹ ơi!cái của nợ này ở đâu ra thế?-Uno la lên
Xiah bước đến gần và cầm con vật dưới cuốn sách lên
-Chà, hay ghê nhỉ?ai làm cái nì mà giống thật quá đi.Vừa mềm mềm lại lành lạnh nữa chứ?-Xiah liếc nhìn tôi
-Này, uống đi cho bớt căng thẳng.-Micky đưa nước cho Uno
-Cảm ơn!Chỉ có mình cậu là tốt với tớ thôi.Còn bọn kia vô tình quá –Uno nhìn Micky bắng ánh mắt biết ơn.
-Ko có gì.Nhưng mà tối nay cậu hãy trở lại phòng của mình đi.Đêm qua cậu ôm tôi chặt khừ làm tôi ko tài nào ngủ được vì khó thở.-Micky nhăn nhó
-Hô hô, thì ra là vậy nên sáng nay cậu khó chịu phải ko?-Max cười cợt
-Làm gì mà ghê thía?lâu lâu bạn bè nằm chung một chút mà-Uno vừa nói vừa đưa cái cốc lên
....XOẢNG....-Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành.Một chú chuột xinh xắn dễ thương nằm lăn lốc trên sàn nhà.
-Tôi…tôi thật ko thể chịu đựng được thêm nữa rồi, ko thể ở lại đây thêm 1 phút 1 giây nào nữa.tôi phải đi đây.-Uno nói bằng giọng nghẹn ngào. Nói xong anh ta bước ra cửa
Thơ ngây quá cưng ơi!tưởng thoát dễ dàng vậy sao?Jenny này đã ra tay thì hết đường sống sót. Tôi đã lường trước mọi việc hết rồi-tôi cười thầm
-Hử?Cái gì ở đây thế nhỉ? -Uno ngạc nhiên.
Đúng như dự kiến ban đầu, anh ta đã ko thể mở miệng được nữa khi kéo ra một "em" mouse từ trong chiếc giày.Ko la hét.Chết sững.Ngồi yên bất động.
Hời!vậy là xong.Màn kịch đến đây kết thúc.Đã quá hả hê rồi, giờ ko còn lí do gì để nán lại nơi chán ngắt này nữa rồi. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định lên trường xem lịch học và chủ yếu là....xem thử trong danh sách lớp có cái tên Max nào hay ko.Nếu mà có thì chắc chắn tôi sẽ ngã rật xuống đất và xỉu tại chỗ vì shock mất.ÔI, ko thể nào xảy ra chuyện đó được.Cầu mong trời phật, thánh thần, thổ địa....ko để hắn ta học chung lớp với con.Nếu được như thế con hứa sẽ hậu tạ một nải chuối thật to, một con gà quay thật ngon. Tôi thầm khấn vái trên đường đi.