Vừa về đến nhà, Hero ko nói ko rằng,lôi tuột tôi lên xe.
-Chúng ta đi đâu đây?-tôi hỏi.
-Đi ra biển hóng gió-Hero đáp.
Sao lạ vậy nhỉ? Tự dưng lại muốn ra biển.Mà có muốn đi thì cũng phải nói trước cho người ta một tiếng để còn chuẩn bị.Đằng này lại kéo đi thô bạo như thế.Làm như “bắt cóc” người ta ko bằng ấy.Đáng ghét!
20 phút sau biển đã thấp thoáng trước mặt chúng tôi.Một cảm giác thoải mái len lỏi trong người.Bao nhiu mệt mỏi, buồn phiền như tan biến hẳn.
Nơi đến là ngôi nhà nhỏ nằm lẻ loi trên đồi, hướng ra biển.Biết nói thế nào nhỉ? Cảm giác lúc này của tôi thật khó để diễn tả.Một chút thích thú pha lẫn với sự ngạc nhiên và một cái gì đó rất quen thuộc.Ngôi nhà tuy hơi nhỏ nhưng rất ấm áp, tiện nghi, ko chê vào đâu được.Đặc biệt tất tần tật mọi thứ, từ bức tường đến rèm cửa, vật dụng…đều là màu xanh và trắng (2 màu iu thix của tôi).
Đứng từ đây có thể nhìn tổng quan được bãi biển.Thật ko thể tin được, tôi cứ nghĩ chỉ có trong mơ mình mới được thấy một ngôi nhà như thế này.
-Thế nào?Tuyệt lắm đúng ko?-Hero đột nhiên hỏi.
-Uhm.-tôi mỉm cười-anh là ích kỉ lắm nhá!Một nơi tuyệt vời thế này mà giấu ko cho em biết-tôi giả vờ trách móc.
-Anh cũng định đưa em đến đây lâu rồi nhưng bao nhiu chuyện cứ dồn dập xảy ra nên….
-Em đùa đấy-tôi phì cười-Chắc chắn người chủ ngôi nhà này phải rất lãng mạn-tôi mơ màng.
-Nó là của em!
-Anh đừng đùa chứ!-tôi phẩy tay.
-Nghiêm túc đấy.Đây là quà anh tặng em.-nhìn mặt anh ấy lúc này ko có vẻ gì là đùa cả.
-Nhưng…-tôi ngạc nhiên đến nỗi nói ko nên lời.
-Lúc bé, có một lần em đã từng nói với anh rằng rất thích được sống trong một căn nhà như thế này.Anh đã nhớ mãi, đã tự nhủ với lòng nhất định phải biến ước mơ của em thành sự thật.Lúc ngôi nhà được hoàn thành anh đã rất vui.Nhưng lại sợ mãi mãi nó sẽ ko được chủ nhân biết đến sự tồn tại của mình.Ko ngờ ông trời đã cho anh được gặp lại em.Bây giờ anh đã có thể giao nó cho em được rồi.-Hero nhìn tôi mỉm cười.
Thật ko ngờ Hero lại có thể nhớ được những chuyện xưa như trái đất ấy.Ngay đến cả bản thân tôi cũng đã quên vậy mà anh ấy….Tôi làm sao thế này? Lại muốn khóc nữa rồi.Mặc dù đã cố kìm chế bản thân để ko khóc, vậy mà tự dưng nước mắt nó lại chảy dài.Nhưng lần này ko phải tôi khóc vì buồn cũng chẳng phải vì tức giận hay đau đớn gì.Đơn giản là vì nước mắt tự dưng tuôn ra, thế thôi!.Nhìn Hero, một cảm giác lạ lùng xâm chiếm lấy tôi.Đây là lần đầu tiên tôi có thứ cảm giác kì lạ ấy.Tôi cũng ko biết phải gọi tên nó là gì nữa.
-Anh biết thể nào em cũng “mít ướt” nên đem theo “đồ nghề” để phòng trừ rồi đây-Hero lôi từ trong túi ra một bịch đầy nhóc khăn giấy.
-Dám chọc quê em hả?-tôi giơ tay định đánh Hero một cái, ko ngờ anh ấy lại tránh được.
-Đố em bắt được anh đấy! Chân ngắn thế kia mà!-Hero vừa chạy vừa cười.
-Lần này anh chết chắc.-tôi đuổi theo Hero chạy vòng quanh khắp nhà.
Đã lâu lắm rồi, giờ tôi mới có lại được cái cảm giác vui vẻ như thế này.Ước gì thời gian dừng lại mãi mãi thì hay nhỉ…..
Đuổi bắt nhau chán chê, chúng tôi rủ nhau ra biển đi dạo.
-À!em quên hỏi. Yoo Ha Na là ai vậy? Em thấy cô ấy rất quen!-đang sải từng bước dài trên cát thì đột nhiên tôi sực nhớ đến Yoo Ha Na nên lên tiếng hỏi.
Ko ngờ vừa nhắc đến tên cô ấy Hero đã tái mặt, lái sang chuyện khác:
-Chắc là em nhầm thôi.Anh bảo đảm em chưa gặp Yoo bao giờ.-dứt lời, Hero bước nhanh về phía trước.
Những lời nói của anh ấy cũng làm tôi thấy hơi hoang mang.Trước giờ trí nhớ của tôi ko được tốt cho lắm nên cũng có thể là tôi nhầm.Nhưng rõ ràng là Yoo Ha Na trông rất quen mà!Được rồi, anh ấy ko muốn nói thì tôi tự đi tìm hiểu lấy vậy.Ko có chuyện gì là Jenny này ko biết cả.
Đang đi bỗng dưng Hero dừng lại đột ngột làm tôi chúi mặt vào lưng anh ấy đau điếng.(Công nhận cái lưng của Hero cứng thật đó).
-Ui da! Gãy sống mũi em rồi-tôi đưa tay xoa xoa cái mũi-anh làm sao thế? Tự dưng đang đi sao lại dừng?-tôi cằn nhằn.
-Ai bảo em đi sau lưng anh làm gì?-anh ấy mỉm cười- À!tuần sau là được nghỉ rồi, em có kế hoạch gì chưa?
-Vẫn chưa-tôi lắc đầu.-Về Mĩ thì ko được, như thế khác nào tự chui đầu vào rọ?.Còn đi du lịch thì hok có money.Nhưng nếu ở trong nhà hoài cũng chán.Dạo này thấy không khí căng thẳng quá, em sợ có ngày mình lăn đùng ra chết bất đắc kì tử vì ngộp tim quá-tôi chun mũi.
-Phì…-Hero phì cười-Vậy thì… em đến đây ở đi!
-Ờ há! Ý kiến này có vẻ hay à nha!-tôi mừng rỡ.
-Quyết định vậy nhé?
-Uhm-tôi gật đầu.-À! Nhưng mà có phải báo cáo với mấy người kia ko?
-Việc gì phải thế?Chỉ có anh với em được biết thôi.Nhất là phải giữ bí mật với bọn nó.
-Nhưng nhỡ lúc đi họ hỏi thì biết trả lời thế nào? Ko lẽ phải nói dối?
-Em yên tâm, mọi việc cứ để anh lo.Bảo đảm em sẽ có một kì nghỉ vui vẻ.OK?
-Em ko tin Hero thì tin ai nữa chứ?-tôi mỉm cười.-Khoan đã! Còn một chuyện nữa.Ban đêm chỉ có một mình em ở đây thôi sao?-tôi lo lắng hỏi.
-Anh đến ở đây với em, chịu ko?
-Miễn đi! Con trai, con gái ai lại sống chung thế, coi sao được chứ?-tôi lắc đầu nguầy nguậy.
-Trời đất! Chứ hồi nào đến giờ em sống với bọn anh thì coi được sao?-Hero phản bác lại.
-Ơ nhưng mà…-tôi ấp úng.
-Công chúa của tôi ơi! Sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu.Đừng nghĩ ngợi nhìu-Hero xoa đầu tôi cười.
Được ở đây thì thix thật nhưng còn chuyện sẽ sống cùng với Hero tôi thấy nó thế nào ấy.Thà như bình thường ở nhà, có cả đống người (5 “ông” chứ đâu có ít) coi vậy mà lại dễ chịu hơn.Đằng này chỉ có hai người…Vẫn biết Hero ko phải là loại người xấu xa gì cho cam nhưng…A! Hay là rủ thêm Song với Moon đến ở cùng cho vui? Vừa khỏi phải thui thủi một mình lại ko cần làm phiền đến Hero.Một ý kiến sáng suốt.Phải công nhận mình thông minh thật.(chảnh thấy sợ)
-Em có cách rồi! Em sẽ rủ thêm Song với Moon đến.Ko cần làm phiền anh nữa.-tôi hí hửng đề nghị.
-Chuyện đó…-Hero nhíu mày có vẻ ko đồng tình.
-Nói thì nói vậy nhưng nếu thix anh vẫn có thể đến đây chơi mà.-tôi trấn an Hero-Quyết định vậy đi!-tôi kiên quyết.
Xong! Vậy là sắp có một kì nghỉ thú vị rồi đây! Vui quá.Tối nay về nhà phải phone ngay cho hai đứa kia mới được.Chắc hẳn bọn nó cũng mừng lắm cho xem.