Chương 23

Cuối cùng thì hội trại cũng đã kết thúc thành công tốt đẹp.Mọi chuyện lại trở về với quỹ đạo của nó.Và tất nhiên là ngôi nhà của "chúng tôi" cũng lại xảy ra những chuyện đau đầu.

Hôm nay chúng tôi mở một cuộc họp.

-E hèm!"đại gia đình" của chúng ta đã tồn tại được 1 tuần tuổi.Tuy nhiên theo quan sát thì tôi lại thấy còn có chút vấn đề.-Xiah bắt đầu bằng một thông tin mà chẳng ai muốn quan tâm-Tôi đã quy định rồi, mọi người phải xưng hô theo đúng vai vế của mình dù có ở trong nhà hay là ngoài đường đi nữa cơ mà?Tại sao lại ko tuân theo hử?Trả lời đi Max, Jenny, Hero?-Xiah gắt nhẹ

-Bố ơi là bố!Max đường đường là boy 100% vậy mà bắt con phải gọi là "dì" thì...ko được đâu.Còn Hero, nếu kêu là "chú" thì chẳng phải là làm anh ấy "tổn thọ" hay sao?-tôi phân trần

-Ko ý kiến ý có gì sất.-Xiah cắt ngang lời tôi.-Nhân danh là chủ gia đình, tôi quyết định từ bi h nếu ai còn tái diễn nữa thì phải nộp 1000won/1 lần vi phạm và tiền đó được bỏ vào "quỹ tiết kiệm", đến cuối tháng sẽ lấy nó ra mua...bánh pizza ăn -Xiah từ đâu lôi ra một con heo đất to đùng đặt lên bàn.

-Này Mic, cậu để cho thằng Xiah làm vậy mà được sao?Nói gì đi chứ?- Hero dụ khị Mic-Chẳng lẽ cậu muốn người khác kêu 2 người là... "gay"?-anh ấy vặn volume càng ngày càng thấp dần.

-Tôi chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì.Nhưng mà...ừm...-Mic ậm ừ-Tôi chỉ mới 19t mà lại có đến 2 đứa con thì...còn gì là tuổi thanh xuân nữa?

-Hê hê, tưởng chuyện gì quan trọng chứ việc này thì...Mẹ nó nghe tôi giải thích nhá.Mình chẳng phải mang nặng đẻ đau, cũng chẳng mất công nuôi dạy mà vẫn có được 2 đứa con một trai một gái dễ thương, ngoan ngoãn, tốt quá rồi còn gì?-Xiah kể lể-Thôi, mọi chuyện đến đây kết thúc, giải tán...-anh ta đứng dậy đi mất tiêu.

Tôi đây đang bị "viêm màng túi" giờ lại còn thêm cái việc "nộp 1000won/1 lần vi phạm" thì chắc phải đi kiếm việc làm thêm quá.Cái ông Xiah này cũng thật là...sao lại có những ý tưởng "chết người" vậy cơ chứ?Đúng là chắp tay chào thua ổng lun đóa.

-Chủ nhật tuần này bọn anh sẽ có 1 show diễn, em đến cổ vũ cho bọn anh nhá?-Hero cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, anh ta chìa ra cho tôi một tấm vé mời.

-Ơ nhưng mà...em ko quen những chỗ như thế...-tôi bối rối

-ko sao, đây là vé dành cho khách mời, em sẽ được ngồi ở chỗ tốt nhất chứ chẳng phải chen lấn đâu. Hero nói xong lập tức bỏ đi ngay, để lại tôi một mình chẳng biết phải làm gì với cái vé ấy.

-Hù!sợ ko Jenny, hết hồn ko?-Uno từ đâu xuất hiện

-Anh bao nhiu tuổi rồi mà còn "hồn nhiên" thía hử?Giống như là con bò điên í-tôi nói bằng giọng khó chịu.

-Ủa?anh tưởng em thix chứ?hóa ra ko phải à?vậy thôi anh đi "giải quyết bầu tâm sự" đây-Uno nhăn mặt, vội vã ôm bụng chạy đi.Nhìn anh ta lúc đó buồn cười ko chịu được, cứ như là vịt mắc đẻ vậy.

Đang chạy ngon trớn thì bỗng dưng anh ta khựng lại rồi quay đầu chạy lại phía tôi.

-Suýt quên.cầm lấy đi.-Uno giúi vào tay tôi một tấm vé mời nữa-thôi chết "ra quần" mất rồi-anh ta lật đật chạy vào WC.

Bó tay+bó chân với thằng cha này.Khùng hết chỗ nói.-tôi lắc đầu chán nản. Vừa bước đến chân cầu thang thì **ng ngay phải Xiah.

-Này Jenny!vé mời đặc biệt có 1-0-2 đó.Nhớ phải cất kĩ nghe chưa?Lên phòng bỏ ngay vào két sắt đi-anh ta chìa ra cho tôi một tấm vé nữa.

Xiah vừa mới đi thì Max lò đầu ra khỏi phòng, nói vọng xuống lầu chỗ tôi đang đứng:

-Jenny, chút xíu nữa lên phòng tôi có chuyện nhá!

Chẳng biết lại có chuyện gì nữa đây?anh ta rất hiếm khi "rủ" tôi vào phòng mình vậy mà hôm nay lại....chẳng biết có âm mưu gì đây ko nữa?

Cốc...cốc...cốc-tôi đưa tay gõ cửa.

-vào đi!-giọng Max vang lên.

Tôi vừa đẩy cửa bước vào anh ta đã hỏi ngay:

-có chuyện gì?

-Thì anh bảo tôi vào đây còn gì?-tôi ngạc nhiên.

-Ủa, có ko?-max ngơ ngác-nhưng mà tôi gọi cô vào đây để làm gì ấy nhở?-anh ta lại quay sang hỏi ngược lại tôi.

-Này!anh giỡn mặt đó hử?-tôi hét lên

-À...à, nhớ rồi.Dạo này mình lú lẫn quá-anh ta vỗ vỗ trán rồi rút ra từ trong hộc bàn một cái vé mời thứ 4.-Cầm lấy đi rồi ra ngoài, tôi đang rất bận-anh ta đuổi tôi một cách phũ phàng.

Đồ dở người, đồ đứt dây, đồ....-tôi vừa đi vừa lầm rầm **** rủa Max.Hết thuốc chữa với anh ta roài.Phải đi uống nước cho hạ hỏa mới được-tôi mò xuống nhà bếp.

Mic đang đứng nấu thức ăn.Thấy tôi anh ta lôi từ trong túi ra một cái vé mời (cái thứ 5 rồi đấy)

-Ko biết mấy đứa kia đã đưa cho em chưa nhưng...thôi kệ, cứ cầm đi.-Mic đưa cho tôi rồi lại típ tục công việc nấu nướng.

Tôi thật tình chẳng mún tham dự buổi biểu diễn đó một chút nào.Mà có đi đi chăng nữa thì cũng vẫn còn dư đến 4 vé, thật phí quá.Phải làm gì đi chứ nhỉ? Tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ.Một ý tưởng lóe sáng trong đầu, tôi bật dậy chồm mở cái laptop.

Theo như những thông tin nãy giờ thu thập được ở trên mạng thì mặc dù vé của show đó đã hết từ lâu nhưng vẫn còn rất nhìu người kiếm ko được.Nếu bi h mà tôi tung ra bán thì...chắc chắn là sẽ kiếm được một khoản ko nhỏ.Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định sẽ rao bán 5 chiếc vé mời đó.