Chương 17

Ko thể đi đâu với cái thân thể nhếch nhác như thế nên chúng tôi quyết định vào một phòng tắm hơi gần đó trong lúc chờ quần áo được giặt ủi sạch sẽ.

Mic bước ra khỏi phòng thay đồ với một... "phong cách" hết sức khác người.Trên người thì mặc đồng phục của phòng tắm như bao nhiu người khác nhưng trên đầu lại đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen.Nhìn anh ta lúc đó buồn cười ko chịu được.

-ha ha ha!anh bị hâm hả?nghĩ sao vô đây mà còn đội mũ, đeo kiếng zạy?-tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

-Nếu bỏ ra thì mọi người sẽ phát hiện thì sao?-Mic “thơ ngây” hỏi.

- "mẹ" ngôi sao của tôi ơi, nhìn đi!Ở đây toàn ông già bà cả thì làm gì nhận ra được anh là ai chứ?

-Thật sao?Vậy thì bỏ ra nhá?-Mic vừa đưa tay tháo mũ vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh.

Mệt với bà mẹ ngôi sao Micky này quá đi.Anh ta cũng rắc rối chẳng kém gì mấy người bạn của mình cả.-tôi nghĩ thầm.

ỘT...ột...ột-cái bụng của tôi réo lên liên hồi.Đói quá mà! Hôm qua tôi đâu có hột cơm nào vào bụng đâu (dạo này thấy mình hơi mập nên tôi nhịn ăn để giữ vóc dáng) đã vậy sáng nay còn ko được ăn gì nữa chứ.Biết thế nãy vào cứ vào quán kimbab cho rồi.

Nhưng mà nãy giờ ngồi một mình tôi đâu có thấy đói dữ vậy.Chỉ từ lúc trông thấy Mic thì bụng mới bắt đầu cồn cào.Có lẽ mỗi lần nhìn anh ta là tôi lại liên tưởng đến thức ăn (thì anh ta là người nấu ăn cho bọn tôi hằng ngày còn gì?).

-Này!-Mic lôi từ trong áo mình ra cho tôi một cái humberger còn ấm nóng.-Tôi một cái, cô một cái,ăn xong phần của mình rồi thì ko được giành của người khác đâu đấy-anh ta quay sang chô khác ngồi ăn ngon lành.

Thì ra anh ta cũng khá là tốt bụng đấy chứ nhỉ?Lại còn chu đáo nữa chứ!Biết cách ủ bánh trong người.-tôi nhìn anh ta mỉm cười

-Ủa?Bị trúng gió hay sao mà ngồi thẫn thờ vậy?Chẳng phải lúc nãy cô than đói sao?còn ko mau ăn đi.Chốc nữa xỉu giữa đường là tôi ko chịu trách nhiệm đâu đấy-anh ta cằn nhằn với tôi.

Hừ, người gì đâu mà mới nói được một câu tử tế thì lại phun thêm ra một câu mất lòng. Tôi đưa cái bánh lên miệng ngoạm một cái cho đỡ tức….

Đúng thật là trong phòng tắm hơi chẳng có ai để ý đến Micky nên tôi với anh ta cũng quên mất việc phải cải trang lại khi ra ngoài đường.Kết quả là chúng tôi bị một đống đứa con gái... rượt chạy tóe khói.

-Ê Micky kìa phải ko?-một con nhỏ khều tay đứa bạn bên cạnh

-Đúng là anh ấy rồi, tới chụp hình, xin chữ kí mau lên-hai đứa nó chạy ngay đến chỗ chúng tôi.Đứa thì sờ mặt, đứa thì nắm tay, trông mà phát khϊếp lên được

-Xin lỗi, bi h tôi bận rồi, lúc khác có dịp sẽ nói chuyện với các cô sau nhé?-Mic gượng cười và đẩy hai con nhỏ đó ra.

Thế nhưng sự đời đâu có dễ vậy.Lúc bấy giờ thì chúng tôi đã bị bao vây từ tứ phía.

-Làm sao đây?cứ thế này thì mai chúng ta cũng vẫn ko thể thoát khỏi bọn họ được đâu-tôi níu tay anh ta và hốt hoảng hỏi.

-đừng buông tay tôi ra!Khi nào tôi bảo chạy thì phải chạy cật lực vào nhá!-Mic thì thầm vào tai tôi và nắm chặt lấy tay tôi.-Chạy-Micky ra lệnh.

Chạy được một lát thì tôi bị vấp ngã.Chân bị trặc, ko thể típ tục đi chứ đừng nói là chạy.

-Nào đứng dậy nhanh lên, bọn họ sắp đến rồi kìa-anh ta đỡ tôi đứng dậy.

-Anh cứ chạy trước đi, cứ mặc tôi.Bọn họ là theo anh chứ ko phải tôi-tôi giằng tay ra khỏi Mic

-Làm sao tôi có thể để cô ở lại một mình được chứ?Nào, lên đây đi, tôi sẽ cõng cô-Mic cúi người thấp xuống.

-Nhưng...-tôi chần chừ

-Ko nhưng nhị gì cả, mau lên đi-Mic thúc giục

Thế là tôi bất đắc dĩ phải để cho anh ta cõng.Cũng may anh ta là người thông minh nên đã cắt đuôi được bọn người đó.Chúng tôi ngồi ở một cái ghế đá trong một công viên khá vắng vẻ.

-Phù...phù...phù-Mic thở dồn

-Anh ko sao đấy chứ?Mệt ko?-tôi lo lắng

-Cô nặng bao nhiu kg?-anh ta hỏi

-48kg.Có chuyện gì sao?

-Nghĩ xem một người nặng 60kg cõng một người nặng 48kg trên lưng chạy suốt 2km thì có mệt hay ko?chỉ toàn hỏi những câu ngốc nghếch-Mic gắt nhẹ với tôi

-Chỉ vì tôi lo cho anh thui mừ-tôi xụ mặt xuống như một đứa nhỏ mắc lỗi bị người lớn phát hiện

-Cô nên lo cho chính mình đi thì hơn.Chân sao rồi, còn đau ko?-anh ta ngồi xuống nắn chân cho tôi.-Tôi ko phải bác sĩ như Xiah nhưng cũng biết được một vài phương pháp. Nếu ko bớt đau thì tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện-Micky nắm cổ chân tôi xoay một cái.

-Rắc-xương của tôi kêu lên một tiếng khô khan.Một cảm giác đau buốt.Tôi cố cắn chặt môi để ko bật ra tiếng.Cũng may là chỉ một vài giây sau là chân tôi đã ko còn thấy đau nữa, và nó cũng có thể cử động lại được.

-Woa, hay thiệt nha.Cảm ơn anh nhìu!-tôi nhảy chồm lên ôm lấy cổ Micky. -Ối, xin lỗi, tôi...-tôi vội bỏ tay ra khi nhận biết được người mình vừa ôm ko phải là Bi (từ nhỏ đến giờ mỗi khi có chuyện vui hay buồn tôi đều tìm đến anh Hai của mình để được anh ấy ôm trong lòng, vỗ về)

-Uhm, chúng ta về thôi.-Mic đỏ mặt bỏ đi trước.

Mình khùng quá đi, sao lại ảo tưởng như thế chứ?Cứ nghĩ người đứng trước mặt mình là anh Hai.Sau này làm sao mà nhìn mặt anh ta nữa chứ?Jenny ơi là Jenny mày khổ rồi đây. Tôi chán nản tự trách mình.