Chương 12: Động phòng thay tân lang

Phủ Lý gia.

"Tỉnh rồi...tỉnh rồi...""

Ngự y mừng rỡ chạy đến trước mặt của Trưởng công chúa sau khi Lý Nhược Quân tỉnh lại nhờ vào bát Thánh Huyết bà mang đến. Bà có vui mừng nhưng lại không có bước tới bên giường, cũng như việc bà quan tâm hắn không muốn lộ ra ngoài. Quan hệ giữa họ chỉ nên dừng lại ở dưỡng mẫu nghĩa tử.

"Công chúa! Lý đại nhân đã tỉnh lại""

"Tỉnh lại là tốt...ngươi hãy chăm sóc hắn, khi nào hắn hẳn khỏe mới cho hắn ra khỏi phủ"

Trưởng công chúa xoay người bỏ đi, người nằm trên giường đang dõi mắt nhìn theo bóng lưng của bà ra đến cửa. Nhìn thấy Lý Nhược Quân đang cố muốn ngồi dậy, thuộc hạ của hắn lập tức chạy đến bên giường đỡ lấy hắn.

"Đại nhân! Nếu người cần gì cứ sai bảo nô tài làm...đừng có vận động nhiều, người chỉ mới bình phục, ngự y căn dặn nên nằm yên trên giường""

Thật ra là hắn đã tỉnh lại từ lâu rồi nhưng cố nằm lì trên giường, vì hắn biết chỉ khi hắn bị thương bà mới ở bên cạnh hắn. Hắn mới có thể nhìn bà được lâu hơn.

"Đại nhân! Mấy ngày người nằm ở trên giường, trưởng công chúa ngày nào cũng đến thăm người, ở cả canh giờ mới về...cũng phải vì người là nghĩa tử của công chúa, đương nhiên lo lắng cho người."

Chỉ là nghĩa tử thôi sao...Lý Nhược Quân mỉm cười nhìn ra cửa, tuy những ngày qua hắn vẫn luôn không rời phủ nhưng chuyện ở bên ngoài vẫn nắm rất rõ, trước khi truy tìm bọn thích sát hắn, hắn cần lấy lại một thứ trước. Lý Nhược Quân như người khỏe bước xuống giường.

"Đại nhân! ngươi muốn đi đâu?"

"Dự hôn lễ"

----------------------

Phó hầu phủ...

Ngày thành thân giữa Thi Kỳ và Hất Tử cũng đã đến. Không khí trong phủ rất náo nhiệt, vì đây là hôn sự đầu tiên của Phó gia nên Lão thái thái rất coi trọng, mọi thứ đều muốn phải chu toàn và thật rình rang, không để Phó phủ phải mất mặt trước những khách khứa nên số ngân lượng chi ra lần này rất nhiều.

"Đáng tiếc..sư phụ vẫn còn đang bế quan nên không thể đến dự hôn lễ của đệ...Tiểu Kỳ Kỳ của chúng ta thật sự đã trưởng thành, đêm nay còn làm tân lang." Hàn Thừa Vũ như phụ thân tiễn con trai đi xuất giá, cẩn trọng từng hành động, chỉnh lại hỉ phục cho Thi Kỳ.

"Những kì thư ta cho đệ đã xem chưa?" Hắn bất ngờ chuyển đổi đề tài, lần này không chỉ Lý Phong Trạch đang ngồi uống trà bị sặc mà cả Thi Kỳ cũng đỏ hết mặt.

"Huynh còn dám gọi đó là kì thư ...đó thật ra ..." Hắn đang muốn nói lại ngượng miệng vì không thể nói ra thứ hắn đã xem.

Hàn Thừa Vũ đã có thể đoán đáp án, dựa vào sắc màu trên mặt của Thi Kỳ lúc này đỏ rực ngang ngửa với bộ hỉ phục đang mặc trên người, chắc chắn là đã có xem, tiểu đệ đệ tốt.

"Thật ra là thế nào... là đệ đã xem rồi, đúng không? nhìn mặt đệ ta cũng đoán ra, chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả...làm nam nhân ai cũng trải qua lần đầu tiên, nếu đêm động phòng mà ngay chuyện đó đệ cũng không biết cách... sẽ khiến cho kẻ làm đại sư huynh như ta thấy bản thân có nhiều thiếu sót...cho nên nếu có chỗ đệ không hiểu...ta và đầu gỗ có thể chỉ cho đệ""

"Đừng lôi đệ vào...đệ không biết gì cả" Lý Phong Trạch nghe nói đến tên hắn liền hốt hoảng, tránh thật xa.

Hàn Thừa Vũ lắc đầu nhìn sang, lúc này Thi Kỳ đã ra tới cửa, tiếp đoạn dang dở: "Tiểu Kỳ Kỳ! đệ thật ra đã xem đến quyển nào rồi..."

"Buông tay!"

Thi Kỳ mặt lạnh không nhìn đến chỉ lên tiếng, Hàn Thừa Vũ tự động thả tay ra, không có kẻ lôi kéo phía sau hắn đi cũng dễ dàng hơn và đẩy cửa phòng ra. Điều nhìn thấy khiến mọi người rất bất ngờ, trên đất gia đình đều bị đánh trọng thương và một hắc y nhân kẻ đả thương người đang có ý định bỏ trốn.

"Còn muốn chạy!"

Lý Phong Trạch là người có hành động đuổi theo đầu tiên, rồi đến Hàn Thừa Vũ, tiếp theo Phó Thi Kỳ không yên tâm cũng phi thân đuổi theo hắc y nhân, bay cao qua khỏi bức tường của hầu phủ.

-----------------------

Bên ngoài trời tối, trăng sáng. Phủ hầu gia lâu rồi không có náo nhiệt như bây giờ, đại sảnh rực rỡ một màu hỉ, tiếng cười nói rôm rã, người đến rất đông đủ chỉ vắng mặt có mỗi tân lang. Lão thái thái đã huy động người đi tìm hắn.

"Lão phu nhân! người của Kỳ vương phủ đã đến."" Quản gia đến báo.

"Mau! theo ta ra ngoài đón họ"

Lão thái thái khi nhìn thấy những chiếc kiệu lớn của Kỳ vương phủ đang dừng trước đại môn liền nhanh chóng đến phía trước. Kỳ vương gia, Kỳ vương phi và còn có Diệp Hựu Minh, một nhà ba người họ cùng đến dự tiệc đã khiến cho hầu phủ tăng thêm mặt mũi.

"Lão thái thái! xin chúc mừng."

"Kỳ vương! thật hân hạnh...mời mọi người vào trong."

Kỳ vương gia đến dự hôn lễ là vì giao tình với Phó Chi Sơn, nhiều năm nay ông cũng muốn nâng đỡ con cháu Phó gia, nhưng hai vị đích tử đều là kẻ bất tài. Ông nghe nói vị tam công tử này là khác biệt, từng có tên trong tứ bảng nhưng lại vắng mặt vào phút chót, đặc biệt ngay khi được La công công cho biết, hoàng cửu cửu đã đến trường thi vì muốn gặp hắn cho nên ông lại tò mò nhiều về vị tam công tử này hơn.

Kỳ vương phi muốn giải quyết thắc mắc trong lòng, gần đây xuất hiện những lời đồn đại từ miệng các quan viên trong triều, vị tam công tử này có diện mạo giống hệt với vương gia lúc trẻ, nghi ngờ là con riêng của hắn.

Cho nên cả hai phu thê họ đều đang tìm vị trí của tân lang nhưng mãi không thấy. Lão thái thái thái sau khi sắp xếp chỗ ngồi của mọi người, bà quay sang nhìn quản gia.

"Mau cho người đi tìm Tam thiếu gia, giờ lành sắp đến...hắn còn chạy đi đâu?"

"Dạ! lão phu nhân."

Diệp Hựu Minh từ lúc bước vào đã đi tìm hai huynh đệ của Thi Hoài và Thi Vũ. Ngày thường quen tác quái lại có mẫu thân chống đỡ sau lưng nên càng tùy hứng làm việc mình thích không nghĩ hậu quả.

-------------------------

Hất Tử đang ngồi trước bàn trang điểm, mặc lể phục tân nương và được Hinh thị chải tóc, bôi nước thơm lên người. Cũng như nhiều mẫu thân khi có nữ nhi xuất giá khác, lòng chạnh buồn, mắt ươn ướt và có nhiều lời căn dặn.

"Mẫu thân! hai cái lọ này là gì?"

Hinh thị đưa cho Hất Tử hai cái lọ, khiến cho nàng không khỏi thắc mắc, đến lúc này bà cầm từng lọ lên chỉ dạy.

"Lọ này chính là xuân dược, hòa vào rượu giao bôi cho Thi Kỳ uống...loại xuân dược này rất là mạnh, một nam nhân dù kiên định thế nào cũng không thể kháng cự được, mẫu thân chỉ muốn chắc chắn...đêm đầu tiên của con và hắn sẽ thuận lợi hơn"

"Còn lọ màu đỏ này... là máu, mẫu thân thân chuẩn bị sẳn cho con, sau khi con và Thi Kỳ làm chuyện phu thê xong, con hãy đổ nó ra giường."

Lần đầu tiên của Hất Tử đã không còn, nên chuyện máu xử nữ thấm ướt khăn trắng trong đêm tân hôn là không có khả năng. Bà cũng không muốn phải làm như vậy nhưng thủ tục không thể thiếu, sáng mai những vị ma ma trong phủ đến nghiệm khăn, nếu họ không nhìn thấy bất kì vết máu nào trên giường, sẽ có những lời tai tiếng sau này. Phó gia cần danh dự, lão thái thái cũng cần phải giữ mặt mũi, chuyện này là đích thân lão thái thái đã ám thị với bà.

"Tử nhi! đêm nay là cửa ải đầu tiên, chỉ cần vượt qua được cửa ải này...sau này con và Thi Kỳ sẽ trở thành phu thê, mẫu thân sẽ không phải lo lắng"

Sau khi nói xong, Hinh thị đã chủ động bước đến bàn tân hôn đổ hết lọ nước xuân dược vào trong bình rượu và lắc đều tay: "Nhớ phải để cho Thi Kỳ uống hết bình rượu này."

Lúc này cửa phòng bị đẩy vào, là Đổng thị muốn lôi kéo Hinh thị ra ngoài phụ đón rước khách. Tạp Tuyết quanh năm suốt tháng không bệnh, lại bệnh đúng ngay ngày thành thân của con trai mình, giờ lại đóng cửa ở trong phòng dưỡng bệnh một mình, bao nhiêu rắc rối bên ngoài mình bà thu xếp.

"Ngươi mau ra ngoài phụ ta tiếp đón khách...phu quân ngươi bảo ta vào đây gọi ngươi ra...ả Tạp Tuyết đó bệnh chẳng đúng lúc, lại đổ bệnh ngay lúc này"

Hinh Thị vẫn còn nhiều điều chưa nói xong, vẫn muốn căn dặn nhưng đã bị Đổng thị lôi đi. Cánh cửa tân phòng được khép lại cũng trở nên yên tĩnh hơn. Mỗi thân nói rất phải, chỉ cần qua hết đêm nay nàng sẽ trở thành thê tử của Thi Kỳ, nàng sẽ không để chuyện đã qua làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình, quên nó đi và bắt đầu lại.

"Nàng thật xinh đẹp"

Hình ảnh Diệp Hựu Minh bất ngờ xuất hiện trong gương, hắn đứng sau lưng nàng, đặt tay lên vai nàng, mỉm cười. Vẻ mặt của Hinh Hất Tử lúc này chính là sợ đến phát khóc, là ảo giác, hắn không thể xuất hiện trong tân phòng của nàng. Nàng phải bình tĩnh, không có thật, tất cả là giả. Nàng nhắm mắt lại tập trung cho những điều mình đang nghĩ.

"Không những đẹp mà còn rất là thơm...giống như đêm đó vậy"

Hai tay đặt trên bàn, nàng bấu chặt lại. Tiếng nói của hắn lại một lần nữa vang lên, nó chân thật đến mức nàng không thể tự lừa mình, hơi thở nóng của hắn đang phà lên tóc nàng.

Diệp Hựu Minh cúi người xuống hôn lên tóc và chạm tay vào những loạn tóc của nàng. Nàng lập tức đứng dậy, cầm cây trâm trên bàn lên phòng vệ.

"Ngươi sao lại vào đây? Mau ra ngoài...ta sẽ la lên nếu ngươi còn ở đây" Nang từng bước lùi lại, tay run rẩy cầm cây trâm hướng đến hắn. "Ta nói ngươi không được qua đây..."

Nếu hắn dễ dàng đi ra thì đã không vào tận đây tìm nàng, hắn từng bước ép sát, một tay đánh hất bay cây trâm của nàng xuống đất, đem nàng áp lên tường, cọ thân thể vào người nàng.

"Nàng có thể la lên...cho mọi người cùng vào, nhưng ta không chắc sau đó nàng có thuận lợi làm tân nương hay không?" Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang trắng bệch của nàng, đem mặt nàng hướng đến hắn.

"Thế tử! ta xin ngươi...ngươi tha cho ta đi, được không?"

Diệp Hựu Minh giúp nang lau nước mắt: "Hôm nay là ngày vui, sao lại khóc rồi...ta cũng không muốn làm khó nàng, nếu nàng thích làm tân nương ta sẽ để nàng làm, chỉ cần...nàng ngoan ngoãn như đêm đó, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên của chúng ta, không phải sao? ta chỉ muốn lại được nàng hầu hạ, không muốn phá hư hôn lễ của nàng.""

"Có phải chỉ cần ta đồng ý lần này thì về sau người sẽ không đến tìm ta nữa?"

"Phải..""

Hinh Hất Tử chủ động đem y phục tân nương của mình cởi ra trước mặt hắn, đến chiếc yếm cuối cùng nàng lại do dự, hắn không kìm chế nổi nữa đã bồng nàng đi đến bên giường tân hôn và đặt nàng xuống. Hắn gấp gáp cởi y phục của mình và nằm trên người nàng. Hắn nhấp người đẩy sâu vào bên trong nàng.

Hinh Hất Tử cắn chặt răng môi trước sự chiếm đoạt của hắn, hạ thân cùng hắn dây dưa không cảm xúc, chỉ cần cần nàng chịu đựng thêm một chút nữa, qua đêm nay hắn hứa sẽ buông tha cho nàng. Hạ thân bị hắn lấp đầy, bẩn thỉu nhơ nhuốc.

"Ưʍ..m..!!!"

Diệp Hựu Minh luật động bên dưới càng tăng, liên tục ra vào người nàng. Cho đến khi nghe có tiếng gõ cửa báo động, hắn buộc phải dừng lại, gấp rút tăng tốc, phóng thích mầm móng khoái lạc và rút ra khỏi người nàng. Hắn bước xuống giường mặc y phục chỉnh tề vào.

"Vài ngày nữa ta sẽ đến tìm nàng...cố gắng tịnh dưỡng cho tốt"

Hinh Hất Tử thân thể xích͙ ɭõa, nàng hoảng hốt ngồi dậy: "Tại sao....không phải người đã nói sẽ buông tha cho ta?"

"Ngốc...nàng thật sự quá ngu ngốc...lời của ta nói mà nàng cũng có thể tin."

"Ngươi..." Hinh Hất Tử chòm người về trước muốn tát hắn, nhưng bị hắn chụp lấy cánh tay nàng.

"Đừng nóng...ta nhất định sẽ tha cho nàng nhưng không phải bây giờ....khi ta không còn hứng thú, dù nàng có van xin ta cũng không đến tìm"

Diệp Hựu Minh nhếch miệng cười, thả tay nàng ra và rời khỏi phòng. Bên ngoài hai huynh đệ Thi Hoài và Thi Vũ đang đứng canh cho hắn ở bên trong làm việc xấu. Thi Hoài nhanh nhảu lấy lòng khi thấy hắn bước ra.

"Thế tử! thế nào rồi...người có thích không?"

"Lần này hai huynh đệ ngươi làm tốt lắm...sau này đi theo bổn thế tử, ta nhất định sẽ không bạc đãi các người" Hắn đang nói lại dừng: "Phải rồi, ngươi của phủ Viên thừa tướng đã tới chưa?"

"Họ đã tới rồi...đang ở đại sảnh".

Hắn phải ra gặp mỹ nhân của hắn, của lạ tuy ngon nhưng thứ chưa ăn bao giờ luôn hấp dẫn hơn. Hinh Hất Tử như cái xác vô hồn sau khi mặc y phục vào đã rời khỏi phòng. Một lúc sau Hinh thị trở lại, không thấy nàng đã vội vã đi tìm.

Người được bà tìm thấy ở hồ sen, khi nhìn thấy nàng có ý định tự vẫn, bà hoảng hốt chạy đến ngăn lại, nước mắt đầm đìa. "Tử nhi! nếu con chết, mẫu thân sẽ chết cùng" "Mẫu thân" Nàng phải chịu thua mẫu thân mình, vì bà dọa sẽ nhảy theo nàng cho nên Hinh Hất Tử mới từ bỏ ý định tìm đến cái chết.

--------------------------

Người của Viên gia đã có mặt từ sớm, Viên Hà Lỗi dẫn theo Liễu Nương, tỷ muội Viên Tuyết Nghiên và Viên Tuyết Vân cùng đến dự tiệc. Mọi người đều khó hiểu vì hành động kì quái của Viên Tuyết Nghiên thể hiện đêm nay.

"A Nghiên bị sao vậy... lại uống nhiều rượu như vậy?" Viên Hà Lỗi gượng cười nhận rượu từ các quan viên khác, vẫn nhìn sang A Nghiên, tiệc còn chưa kịp bắt đầu mà nữ nhi nhà lão đã say xỉn lắc lư.

"Thϊếp cũng không rõ nhưng hình như A Nghiên đã rất say...thϊếp nghĩ nên để A Nghiên về trước"

A Nghiên đang say đến đỏ bừng mặt, lão cũng sợ lỡ như làm việc gì đó thất lễ sẽ mất mặt trước nhiều người. Đêm nay hôn lễ còn có mặt người của Kỳ vương phủ.

"Mẫu thân! để con đưa tỷ tỷ về...người nên ở lại với phụ thân"" Viên Tuyết Vân chủ động đứng dậy dìu A Nghiên.

Hôn lễ của Phó Thi Kỳ và Hinh Hất Tử khiến cho nàng rất khó chịu: "A Vân! Tỷ là một con ngốc...đại ngốc...muội có biết không?"

"Tỷ tỷ! tỷ say rồi để muội đưa tỷ về...theo muội""

Viên Tuyết Nghiên được Viên Tuyết Vân dìu ra ngoài, nàng say đến mất phương hướng, bước đi loạng choạng, nói lời mơ hồ. Viên Hà Lỗi sợ nàng càng nói càng sai, gây ra sự chú ý của nhiều người nên hối thúc Viên Tuyết Vân mang nàng ra ngoài. Sáng mai lão nhất định sẽ tìm hiểu chuyện này.

"Mau! đưa tỷ tỷ của con về"

"Dạ! phụ thân"

--------------------------------

Viên gia thân là thần tử không thể kháng chỉ hủy hôn cho nên chỉ có thể để Diệp Hựu Minh chủ động giải trừ hôn ước. Nhưng hiện tại hắn lại si mê tỷ tỷ sẽ không chấp nhận làm chuyện này, chỉ còn cách hủy đi thanh danh của tỷ ấy.

Tỷ tỷ từng nói cho dù mất thanh danh còn hơn phải gả cho người mình không thương, và người tỷ ấy không muốn gả lại chính là Diệp Hựu Minh. Viên Tuyết Vân cho rằng dù sau khi biết rõ sự tình, tỷ tỷ cũng không oán trách nàng. Việc nàng làm là tốt cho mọi người.

"A Vân! Sao...sao tỷ cảm thấy trong người rất là nóng...lại không có chút sức lực nào?"

Viên Tuyết Nghiên cả người bủn rủn tay chân, xương cốt đều mỏi nhừ nàng không còn cảm nhận được một chút sức lực nào từ trên người mình, chỉ muốn dựa vào ai đó. Thân thể nàng dựa sát vào Viên Tuyết Vân, da thịt nóng từ trong ra ngoài, mồ hôi rịn ướt khắp người.

"Vì tỷ say, để muội dìu tỷ vào trong đình ngồi, tỷ chờ muội... muội đi gọi người chuẩn bị kiệu, chúng ta hồi phủ"

Viên Tuyết Vân đưa Viên Tuyết Nghiên vào trong đình sau đó thì rời đi, nàng ngoảnh đầu lại nhìn tỷ tỷ của mình. Tỷ tỷ, muội xin lỗi tỷ....

Năm ngày trước, hồi ức của Viên Tuyết Vân.

Trong một ngôi đình tại thành Đông.

Viên Tuyết Vân đang mong ngóng từ trong đình nhìn ra, lúc này có một chiếc xe ngựa chạy vào đình, nam nhân trong xe bước xuống, Dương Đỉnh giúp hắn rọi đèn đi vào trong.

Nàng vừa nhìn thấy hắn đã hớn hở chạy đến ôm lấy.

"Muộn như vậy rồi...nàng còn hẹn ta ra làm gì?"" Diệp Hựu đẩy nàng ra, vẻ mặt hiện rõ sự chán chê, dù là mỹ thực đi nữa nhưng mỗi ngày đều ăn sẽ nhanh chóng chán.

"Nơi này hẻo lánh sẽ không ai nhìn thấy ... lúc ở trong thọ yến sao chàng lại ngó lơ ta, chàng không nhớ ta sao? Chúng ta hơn cả tháng đã không gặp nhau""

"Nàng cũng biết gần đây ta phải theo phụ vương đến Dân Chính điện giải quyết sự vụ, và lại...quan hệ của chúng ta dù ta nhớ nàng cũng không thể công khai thể hiện ra ngoài""

"Hựu Minh! Nhị tỷ đã trở về rồi... chàng từng nói sau khi tỷ ấy xuống núi chàng sẽ từ hôn, vậy thì khi nào chàng sẽ nói chuyện này với phụ vương của chàng, và...cưới ta vào phủ?""

Hắn từng có nói như vậy, nhưng là trước khi thấy diện mạo của Viên Tuyết Nghiên, hắn sẽ không thành thân với một con ma yểu bệnh, không biết sẽ sống được bao lâu, nhưng thành thân với đại mỹ nhân thì khác. Hắn còn muốn nhanh chóng rước nàng vào phủ.

"A Vân! Ta đã suy nghĩ kỹ chuyện này...nếu ta từ hôn sau đó rước nàng vào phủ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm tỷ muội giữa các nàng...thật ra nếu cả hai tỷ muội nàng cùng gả cho ta. không có gì không tốt, chúng ta sẽ thành người một nhà"

Viên Tuyết Vân buông lõng hai tay ra khỏi người hắn, nàng thất thần lùi lại phía sau. Hắn bước tới tiếp tục dùng lời dụ hoặc lôi kéo nàng, từng chữ hắn nói ra có vẻ như đều là nghĩ cho nàng.

"A Vân! dựa vào xuất thân của mẫu thân nàng... ta không thể lập nàng làm chính phi, nàng chỉ có thể làm thϊếp...chính phi của ta phải là người có gia thế trong sạch ...chi bằng để một nữ nhân khác làm chính phi, vậy tại sao không phải tỷ tỷ của nàng...như vậy sẽ có lợi cho nàng""

"Những lời chàng nói trước đây không phải như vậy? Chàng đã hứa chỉ yêu một mình, ta sẽ là nữ nhân duy nhất của chàng, sẽ để ta làm thế tử phi.""

"Viên Tuyết Vân! Nàng lý trí một chút đi...lời của nam nhân ở trên giường mà nàng cũng tin sao? Ta là một thế tử, tương lai ta sẽ thành hoàng đế, xung quanh ta sẽ có vô số phi tần...không thể chỉ có một mình nàng, nếu nàng có thể chấp nhận được thì chúng ta tiếp tục mối quan hệ này, nếu không... nàng có thể tìm một nam nhân khác, ta không ép buộc nàng""

Diệp Hựu Minh mượn cớ giận dỗi để cắt đứt với Viên Tuyết Vân, hắn cũng đã quá chê chán nàng, vừa lúc đang cảm thấy mới mẻ Viên Tuyết Nghiên.

"Hựu Minh! Ta đã là người của chàng...sao ta có thể gả cho nam nhân khác được nữa, chàng đừng bỏ rơi ta, chàng nói gì ta cũng sẽ nghe""

"Nàng ngoan như vậy sao ta nở bỏ nàng... A Vân! ta hứa với nàng cho dù tỷ tỷ nàng có làm chính phi, ta vẫn sẽ đối xử thật tốt với nàng...không thiên vị nàng ta""

Quay trở lại hiện tại, hoàn cảnh của A Nghiên.

Sau khi Tuyết Vân rời khỏi đình thì có một gã nam nhân luôn núp sau cổng hậu viện xuất hiện, dáng vẻ mờ ám, hắn đi vào trong đình và cởi bớt y phục trên người Viên Tuyết Nghiên. Lúc này tay hắn lại do dự khi đặt lên y phục của nàng.

Hắn biết việc hắn đang làm là hủy đi thanh danh của nữ nhân, không phải việc quân tử nên làm, hắn đọc nhiều sách thánh nhân không cho phép hắn được làm điều phi đạo nghĩa. Nhưng hắn đã không còn cách khác, mẫu thân hắn cần thuốc cứu mạng. Hắn cũng không thực sự làm gì nàng, hắn chỉ cùng nàng diễn một vở kịch.

Hắn nhớ lại ba hôm trước khi hắn đang ở trước Thánh Y đường, van xin ông chủ tiệm thuốc cho hắn khất tiếp thêm một than thuốc, nhưng ông chủ đã từ chối, còn cho người xua đuổi hắn ra đường, túng quẩn hắn mới đi cướp ngân lượng.

Cướp ngân lượng không thành, hắn bị người của Viên Tuyết Vân bắt giữ nhưng nàng không những không nộp hắn lên quan phủ, còn cho mời đại phu giúp mẫu thân hắn chữa bệnh, đổi lại hắn phải giúp nàng làm một việc. Chính là hủy thanh danh của người nữ nhân này, lời của nàng ta hắn nhớ rất rõ.

"Tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, ngươi không được làm hại tỷ ấy... chỉ cần đưa tỷ ấy vào trong đình, cởi bỏ y phục trên người tỷ...sau khi ta dẫn người đến, ngươi chỉ cần hô lên tỷ tỷ phi lễ với ngươi và đẩy ngã tỷ ấy ra...sau khi xong việc ta sẽ thưởng thêm ngân lượng cho ngươi"

"Nhưng...liệu ta có gặp nguy hiểm."

"Nếu ngươi không thật sự làm gì tỷ ấy sẽ không có chuyện gì....người cứ làm theo lời ta nói, người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là tỷ ấy đang cố tình muốn câu dẫn ngươi....mọi người sẽ không trách tội ngươi"

Hắn dốc hết can đảm đặt tay lên vai của Viên Tuyết Nghiên, kéo phần cổ áo của nàng xuống, đôi vai trần hẳn lộ ra ngoài. Tim hắn đập thình thịch vì sợ hãi...Viên Tuyết Nghiên do trúng mị dược, lại thêm uống nhiều rượu mạnh khiến thần trí mơ hồ, không phân định rõ đúng sai, người dật dừ nghiêng ngã.

Mị dược đang dần phát huy tất cả công dụng, Viên Tuyết Nghiên nằm trong vòng tay của nam nhân, hứng chịu cơn khát tình mãnh liệt đầu đời. Thân thể nàng như lửa, lửa nóng khắp toàn thân. Tuyết Vân cho nàng uống mị dược để nàng có những hành động lố lăng không đoan chính, chứ không thật sự muốn gã thư sinh này xâm phạm nàng. Yêu cầu của Tuyết Vân cũng chỉ dừng lại ở đó, nhưng Viên Tuyết Nghiên trong trạng thái mê mang gợϊ ȶìиᏂ, khiến cho nam nhân dễ dàng nổi lên ham muốn, nuốt vào ngụm nước bọt, hắn muốn được hôn lên đôi môi hồng thuận của nàng.

"Ngươi đang làm gì?"

Một giọng nói của nữ nhân từ xa vọng đến, khiến cho hắn giựt mình theo phản xạ đẩy Viên Tuyết Nghiên ra. Hinh Hất Tử trong hỉ phục tân nương bước tới, cùng với mẫu thân của nàng là Hinh thị.

Hinh Hất Tử và mẫu thân đang quay lại tân phòng thì nhìn thấy cảnh tượng trong đình, nữ tử thì thần trí mơ màng, nam nhân tùy ý làm bậy.

"Ta..ta. chưa làm gì nàng ta cả." Hắn sợ hãi lập tức xoay người

bỏ chạy.

Hinh thị bước vào trong đình giúp nàng chỉnh ngay ngắn lại y phục. Bà nhận ra đây chính là Viên Tuyết Nghiên nữ nhi của Viên Hà Lỗi, nên muốn mang người trả lại cho phủ thừa tướng. Bà dìu nàng ra khỏi đình nhưng Hinh Hất Tử đã ngăn lại.

"Mẫu thân! Khoan hãy đi...người nói vị cô nương này là Viên Tuyết Nghiên?"

"Phải! là nhị tiểu thư của Viên thừa tướng...lúc nãy mẫu thân có nhìn thấy nàng ta ở đại sảnh, say như vậy rồi nên đem trả lại cho phủ thừa tướng."

Hinh Hất Tử nghe hiểu lời mẫu thân nhưng không phải ghi nhớ với tư cách nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, mà là thế tử phi tương lai của Diệp Hựu Minh, kẻ đã cướp đi trinh tiết của nàng, hại nàng phải hổ thẹn với phu quân ngay trong đêm động phòng, còn tiếp tục muốn day dưa, khiến nàng luôn nghĩ đến cái chết để được giải thoát.

Nàng hận hắn, nàng muốn hắn phải trả giá. Nàng muốn hắn nếm trải mùi vị khi thê tử của hắn cũng bị nam nhân khác chà đạp qua, mất trinh tiết.

"Mẫu thân! giúp con đưa cô nương ta vào phòng tân hôn.""

"Sao...phòng tân hôn"

Bà bất ngờ trước điều mình nghe là thật, tân phòng là nơi đặc biệt chỉ định giành riêng cho tân lang và tân nương, không phải ai muốn ở trọ một hai đêm là có thể được. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hất Tử vất vả thế nào để dìu Viên Tuyết Nghiên đứng dậy thì bà tin mình đã không nghe nhầm và nghi ngờ đến ý định của nữ nhi mình.

"Tử nhi! con đang muốn làm gì?"

"Diệp Hựu Minh đã đã cướp đi trinh tiết của con, thứ quý giá nhất con muốn giành riêng cho Thi Kỳ đêm động phòng...là hắn đã mắc nợ Thi Kỳ, con muốn thê tử hắn phải trả món nợ này"

**** hết chương 12***