Chương 38

Xin lỗi các anh chị em, Lyn trồi lên rồi đây ạ (╥_╥) Chap sau sẽ sớm có để tạ lỗi chap dài cổ này nhaaa! (´ε` )♡

-----

"Vâng em đây?"

"Tối mình hẹn hò đi, sắp tới anh sẽ rất bận. Anh muốn gặp em."

Tôi đang cắm mặt vào máy tính gõ bài thì Thiên gọi tới, tôi liếc mắt nhìn xung quanh, đỏ mặt thì thầm vào điện thoại.

"Vâng. Em cũng muốn gặp anh."

Tuy đã yêu Thiên được một thời gian rồi, nhưng những lúc anh ấy dịu dàng như vậy, tôi vẫn thấy tim đập tay run như những ngày đầu gặp gỡ.

"Có điều xe anh có chút trục trặc, anh mới đưa đi bảo dưỡng. Tối anh đi taxi qua, anh sẽ chờ em ngoài đường nhé."

"Không cần đâu anh! Anh cứ ở nhà đi, em qua đón anh!"

"...được. Trước khi qua gọi anh nhé."

Tôi hào hứng vâng dạ rồi dập máy. Không hiểu sao việc qua đón Thiên đi chơi khiến tôi cảm thấy rất phấn khích.

Tối đi xe máy nên tôi không mặc váy mà mặc quần đùi thoải mái. Tôi dừng xe trước khu chung cư của Thiên rồi gọi điện cho anh ấy. Một lát sau anh ấy đã xuất hiện, khiến tôi có chút xấu hổ vì nhiều lần khiến anh ấy chờ rất lâu.

Thiên mặc áo sơ mi trắng, hơi rộng hơn so với áo anh ấy thường mặc đi làm, xắn tay và không sơ vin, mặc với quần jeans và giày thể thao. Chẳng biết vì tôi yêu anh ấy, hay vì anh ấy cao nên mặc gì cũng đẹp, khiến tôi ngẩn ra nhìn anh ấy. Thiên gõ nhẹ lên trán tôi.

"Ngây ngốc gì thế?"

Tôi xoa xoa trán, đưa mũ bảo hiểm cho Thiên, dõng dạc nói.

"Anh lên xe đi ạ!"

Thiên nhướng mày nhìn tôi vẫn ngồi trên xe, hai tay cầm lái.

"Gì đây? Em định đèo anh à?"

Tôi gật đầu.

"Anh yên tâm, em đi chắc tay lắm. Anh lên đi, em sẽ đưa anh đến hàng thịt mà em thích!"

Tôi nhìn anh ấy, nhưng nghĩ là anh ấy sẽ từ chối. Tôi vì hào hứng quá mà quên mất chẳng người đàn ông nào lại muốn ngồi sau tay lái của phụ nữ.

Nhưng Thiên thì khác, anh ấy nghe tôi nói xong, gật đầu rồi ngồi lên phía sau, còn ghé xuống tai tôi nói.

"Em cứ yên tâm đi, có gì anh sẽ chống chân cho, chân anh dài."

"...vầng..."

Đột nhiên tôi chẳng còn tí hứng khởi gì nữa. Hừm...

Mỗi khi tôi dừng đèn đỏ, ai cũng phải nhìn khi thấy một đứa con gái thấp bé đèo một gã đàn ông cao lớn phía sau. Tôi thì thấy không vấn đề gì, nhưng tôi sợ anh ấy không thoải mái nên định đổi chỗ, nhưng anh ấy vẫn bình thản ôm eo tôi, thi thoảng nói.

"Mỏi tay không?"

"Đi chậm thôi, anh sợ."

"..."

Mỗi lần dừng đèn đỏ anh ấy đều chống hai chân xuống, khiến tôi cảm thấy rất an toàn. Tôi đưa Thiên đến hàng thịt nướng mà tôi rất thích. Anh ấy xuống xe xong liền giữ xe khi tôi xuống và dắt gọn vào, không cần chờ nhân viên bảo vệ chạy ra. Tôi tháo mũ bảo hiểm ra, rồi quay sang tháo mũ bảo hiểm cho anh ấy rồi với tay lên vuốt vuốt tóc anh ấy cho gọn.

"Hôm nay anh nằm dưới à?"

Thiên ghé xuống hỏi tôi, tôi liếc mắt lườm anh ấy.

"Vì hôm nay anh thấy em mới là chồng."

Tôi xấu hổ đánh anh ấy một cái thật mạnh, sau đó nghiến răng vẩy vẩy tay, đau quá!

Thiên cười cười, nắm lấy tay tôi xoa xoa.

Trong lúc chờ nhân viên mang đồ lên, Thiên vuốt vuốt tóc tôi cho gọn lại, hỏi.

"Sao hôm nay em lại nhiệt huyết vậy?"

Tôi chống cằm nhìn anh ấy.

"Em muốn thể hiện là em cũng muốn bảo vệ anh! Nên em sẽ làm với anh như những gì anh đã làm cho em."

Thiên gật đầu.

"Ra vậy. Vậy thì đêm nay Nguyệt cũng chủ động như anh rồi?"

Thiên vừa dứt lời thì nhân viên phục vụ đặt đĩa thịt và rau sống lên bàn khiến tôi giật thót. Chẳng biết cô ấy có nghe thấy không nhưng tôi vẫn thấy xấu hổ vô cùng, ai oán nhìn Thiên. Anh ấy nhún vai ra vẻ vô tội.

Nhân viên đặt miếng thịt dày lên chảo nướng và kéo ống khói xuống, tôi nhanh nhẹn nói.

"Cậu không cần nướng cắt bàn này đâu, để ý lên đồ hộ tớ thôi, tớ tự làm được!"

Cô gái nhân viên đặt thanh gắp thịt xuống rồi rời đi.

Tôi tiếp tục đặt thịt vào vỉ nướng và thêm một ít nấm.

"Để anh làm cho."

Thiên định lấy cây gắp trong tay tôi thì tôi né ra.

"Để em, hôm nay em sẽ cung phụng anh!"

Thiên cũng chẳng đôi co với tôi, chống cằm nhìn tôi lật thịt.

"Thực ra em không cần chứng tỏ với anh làm gì. Em chỉ cần làm tốt khi ở trên giường là được rồi."

Tôi lườm anh ấy, vì anh nay nói linh tinh như vậy nên em mới không muốn nhân viên lai vãng qua lại đó! Tôi dùng kéo cắt thịt, vừa cắt vừa mị mị mắt châm chọc lại.

"Em chỉ cầm làm tốt trên giường thôi, còn ngoài giường thì không cần đúng không ạ? Vậy thì lần sau em đến..."

"Đúng thế."

Tôi chưa nói xong thì Thiên đã ngắt lời tôi.

"Em chỉ cần làm tốt trên giường thôi, các chỗ khác đã có anh lo."

Tôi liếc nhìn cái người đang đắc ý kia một cái, quay đi gói thịt vào rau thành một miếng rất to rồi đưa tới miệng anh ấy.

"A?"

Anh ấy há miệng cố ăn hết miếng cuốn siêu to đó, nhồm nhoàm nhai trông dễ thương hết sức, khiến sự tức giận vừa nhen nhóm trong tôi đã bay biến hết.

Tôi đặt thêm thịt lên vỉ nướng, liếc mắt qua anh.

"Sao anh cứ nhìn em thế?"

"Sắp tới anh sẽ phải gặp Thanh liên tục, gặp Kỳ liên tục, gặp Quỳnh An liên tục."

Tôi không nhìn anh ấy mà gắp thịt ăn.

"Tại sao lại phải gặp cô ấy nhiều ạ?"

Thiên bật cười, tôi nhíu mày nhìn anh ấy.

"Anh cười gì thế?"

Thiên đưa tay vén tóc tôi ra sau tai.

"Anh nhắc đến Thanh và Kỳ nữa, nhưng em chỉ nghe đến mỗi cái tên ấy thôi à? Chưa gì đã thấy ghen rồi?"

Tôi bĩu môi.

"Em đâu có ghen, em đã ghen đâu, anh mới ghen ấy!"

"Đúng thế nhỉ, anh ghen muốn chết. Còn ai kia không thèm ghen, nhưng lại ném giầy về phía anh."

Hai má tôi đỏ lên, cả mặt nóng bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, phùng má nói.

"Đấy là vì...Hừm, thế anh nói cái kia với em để làm gì!"

Thiên cười cười, gắp thịt đưa đến miệng tôi.

"Vì công việc nên anh không tránh được, anh nói trước với em để em không suy nghĩ linh tinh thôi."

Tôi lườm anh ấy nhưng vẫn há miệng ăn thịt, còn vừa nhai vừa cố phản bác.

"Em không có nghĩ linh tinh!"

"Anh sợ em giận."

"Em đâu có giận!"

"Anh sợ em buồn."

Tôi liếc nhìn đi chỗ khác, lí nhí nói.

"Thì...em chỉ hơi buồn một tí thôi..."

Ăn xong, Thiên đèo tôi đi uống nước. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi sau anh ấy thế này, nhìn rõ bờ vai rộng của anh ấy. Tôi vòng tay ôm bụng anh ấy, dựa vào vai anh ấy.

"Lần đầu tiên em được ngồi sau anh, em thích ngồi thế này!"

"Vậy anh mua một chiếc xe máy để thi thoảng đưa em đi chơi nhé? Trước anh có một cái nhưng bán mất rồi."

Tôi vừa lắc đầu vừa thốt lên.

"Anh mua làm gì chứ, đi xe em cũng được mà! Thi thoảng em qua đón anh đi chơi!"

Thiên vỗ nhẹ lên tay tôi đặt trên bụng anh ấy hai cái rồi lại để lên tay lái. Đến đoạn rẽ phải, anh ấy đã xi nhan và rẽ từ từ, nhưng có xe lao từ phía sau lên để đi thẳng. Cả hai xe đều phanh gấp lại nên chỉ đυ.ng nhẹ vào nhau, may là không bị ngã. Tôi tức giận chưa kịp lên tiếng, gã thanh niên trên xe đã sa sả vào mặt Thiên.

"Đi đứng kiểu gì thế thằng chó!"

Thiên nhìn hắn không nói gì, quay xe định tiếp tục đi luôn thì hắn giữ đầu xe tôi lại, tôi bực mình hét lên.

"Đi kiểu con người chứ kiểu gì! Không thấy người ta xi nhan rẽ à, đi thẳng thì vòng sang trái mà đi chứ!"

Nếu là chửi tôi tôi đã không tức giận đến vậy. Hắn đã đi sai lại còn chửi Thiên của tôi. Thằng chó? Một kẻ như hắn có thể gọi Thiên như vậy hay sao!

"A con cɧó ©áϊ! Đi ngu còn gân cổ lên à!"

Tôi thực sự tức run người, chỉ muốn xông đến xé xác hắn, nhưng mà tôi không dám, vì tôi đánh cũng không lại. Tôi nhìn gã, giận sôi bụng, còn Thiên thì gạt chân chống và xuống xe. Vì Thiên cao lớn hơn gã nhiều, nên gã bất giác hơi lùi lại. Thiên đưa tay nắm trực tiếp vào cổ gã, hỏi.

"Mày vừa nói gì? Nói lại một lần?"

Gã trai cũng nóng máu, dùng mũ bảo hiểm đánh về phía Thiên khiến anh ấy phải rút tay về để né tránh. Tôi sợ hai người họ đánh nhau, liền chạy tới ôm lấy tay Thiên, vừa nức nở vừa rối rít cầu xin.

"Anh, không được! Bố em nói nếu anh còn đánh người ta suýt chết nữa, bố sẽ không bảo lãnh cho anh ra nữa đâu! Anh ơi...huhu..."

Gã trai tái mặt lại, đội mũ bảo hiểm lên mà không thèm cài dây, vội vã leo lên xe phóng đi, còn không quên chửi với lại.

"Nhớ bố mày đấy!"

Gã đi rồi, tôi mới buông Thiên ra, gạt mồ hôi trên trán, càu nhàu mấy câu. Thiên đội lại mũ bảo hiểm cho tôi, cười nói.

"Em hoảng hốt như vậy, anh còn tưởng mình đã từng đánh người ta suýt chết thật."

Tôi xấu hổ gãi gãi tai.

"Em sợ thật mà, em không thích đánh nhau đâu. Tự nhiên anh bóp cổ hắn làm em sợ quá!"

"Vì hắn chửi em khiến anh bực mình. Hắn có thể chửi anh. Lên xe đi, đi uống nước."

Tôi trèo lên xe, ôm chặt lấy Thiên.

"Em không muốn đi nữa...đi về đi anh."

"Thôi nào, đi đi. Anh muốn ở cạnh em thêm một lúc nữa."

Tôi dựa vào vai anh ấy thì thầm.

"Vậy...về nhà anh đi ạ."

"Được. Lát muộn anh sẽ đưa em về."

Tôi gật gật đầu, hai tay ôm Thiên nhích dần lên trên, hai bàn tay bóp bóp ngực anh ấy.

"Này...Nguyệt..."

"Em bị hoảng sợ, em cần được an ủi..."

Thiên thở nhẹ một cái.

"Được rồi, của em hết."

Thiên nắm tay tôi đi về phía nhà anh ấy, tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn hai người đang đứng ở cửa. Kỳ vừa nhìn thấy chúng tôi đã vui vẻ nói.

"Ái chà, may quá anh đang định đi về. Hóa ra là đi hẹn hò với em dâu."

"Em chào anh, chào Nguyệt."

Quỳnh An đứng cạnh Kỳ, quay sang chào chúng tôi. Tôi đơ ra mất mấy giây mới chào lại. Thiên lạnh lùng nói.

"Anh đến đây làm gì?"

"Làm gì thì vào nhà cái đã?"

Thiên nhìn anh ta một lát mới mở cửa. Kỳ và Quỳnh An ngồi xuống ghế, Thiên cũng ngồi xuống, còn tôi thì chậm chạp và phân vân có nên ngồi xuống không.

"Khách đến mà không nước nôi gì à?"

Kỳ nhìn Thiên hỏi, còn anh ấy lạnh lùng nhìn lại, như muốn nói "anh nói nhanh rồi về đi".

"Để...để em lấy cho ạ."

Tôi nhanh nhẹn nói rồi chạy vào bếp mang ra ba cốc nước lạnh.

"Ừm...nhà anh ấy chỉ có trà tâm sen, em nghĩ là đắng nên..."

"Không sao, nước lọc được rồi, em dâu ngồi đi."

Tôi còn chần chừ chưa ngồi xuống thì Quỳnh An lên tiếng hỏi.

"Anh vẫn uống trà tâm sen pha đặc sao?"

Thiên nhìn cô ta nói.

"Gần đây anh không cần uống nữa."

Tôi chẳng muốn ngồi xuống xem bọn họ nói chuyện chút nào, bẽn lẽn nói.

"À...mọi người cứ bàn chuyện đi, em về trước. Chút anh xong thì gọi cho em nhé?"

Thiên nắm tay tôi giữ lại, quay sang nói với Kỳ.

"Anh đến có chuyện gì?"

"Có chút tài liệu dự án cần chú xem qua, liên quan đến pháp luật, anh mày chịu."

"Đã bắt đầu làm về dự án này đâu, Thanh nói..."

"Tiền có ngủ bao giờ? Không có việc gì làm thì bắt tay vào luôn được rồi! Anh sẽ nói nhanh, Em dâu cứ ngồi một lát đi."

Thiên nhìn tôi, vẫn không buông tay tôi ra.

"Em chờ thêm một lát, chút anh đưa em về."

Tôi ngại ngùng rút tay về.

"Vậy em vào trong phòng chờ nhé, mọi người cứ nói chuyện đi ạ."

Tối nay trời oi ả không có gió, đi ngoài đường về có chút mồ hôi bụi bặm nên tôi định về tắm lại, nhưng giờ đằng nào cũng phải chờ Thiên...Tôi ghé xuống thì thầm thật nhỏ vào tai anh ấy.

"Em dùng phòng tắm anh nhé."

Tôi thì thầm rất nhỏ vì không muốn ai nghe thấy, còn Thiên thì thản nhiên đáp lại với âm giọng bình thường.

"Được, em tắm trước đi, đồ của em anh để ở..."

Tôi trợn tròn mắt nhìn Thiên, vội đưa tay che miệng anh ấy lại, xấu hổ liếc nhìn hai người ngồi ghế bên cạnh rồi vội vàng chạy vào trong.

"Vậy...vậy em không làm phiền nữa ạ!"

Tắm xong, tôi lén nhìn ra ngoài, thấy họ vẫn nói chuyện. Chẳng biết từ khi nào mà Quỳnh An đã ngồi cạnh Thiên, còn ghé lại gần anh ấy chỉ trỏ vào tập tài liệu. Tôi lại quay vào trong, nhảy lên giường nằm bấm điện thoại.

Một lúc lâu sau, tôi thấy tiếng Kỳ nói lớn.

"Em dâu, anh về đây."

Tôi nhíu mày, anh ta cứ thế ra về là được đâu cần thông báo với tôi. Tôi định vờ như đã ngủ quên, nhưng lại dậy để ra chào lại cho phải phép.

"Hai người về ạ."

Kỳ với Quỳnh An đứng ở cửa rồi, Kỳ vẫn cố quay lại hỏi tôi.

"Em dâu có về luôn không, tiện xe anh đưa về."

Tôi chưa kịp trả lời thì Thiên khoác tay lên vai tôi.

"Tối nay cô ấy ở lại đây, anh mau về đi."

Kỳ bật cười.

"Ở lại đây làm gì, chú mày bận xem đống tài liệu đó mà."

Thiên nhếch miệng cười nói.

"Việc đó không đến lượt anh lo."

Thiên nói rồi hất cằm, ý đuổi anh ta nhanh đi đi. Quỳnh An nhìn Thiên hỏi.

"Lần sau có tài liệu gấp, em có thể mang đến đây cho anh được không?"

Tim tôi nhảy lên một cái, còn Thiên thì bình thản đáp.

"Tốt nhất em nên mang qua công ty anh. Anh không muốn lại phải mất công mang từ nhà đi."

Cô ta cụp mắt xuống nói "vâng" rồi ra về.

"Anh đi tắm đi ạ, em xả nước ra bồn rồi đó."

Tôi vừa quay vào trong vừa nói, Thiên ôm lấy tôi từ phía sau, gác cằm lên đầu tôi, giọng thì thầm truyền xuống.

"Bây giờ em về à? Anh xin lỗi, không nghĩ anh ta lại đến giờ này."

Tôi lắc đầu đi vào trong nhà, anh ấy vẫn dính lấy tôi cùng đi.

"Có phải lỗi của anh đâu ạ."

Anh ấy im lặng một lát mới thở dài thật khẽ.

"Vậy anh đưa em về nhé."

Tôi mím môi, nắm tay anh ấy gỡ ra, xoay người lại nhìn anh ấy. Tôi không giận, không phải lỗi của anh ấy nhưng vẫn không giấu được cái mặt sưng xỉa lên. Hai bàn tay Thiên áp lên má tôi xoa xoa, tôi cụp mắt xuống nói.

"Em...em sẽ ở lại đây."

"Sao cơ?"

Thiên nâng mặt tôi lên, hai tay ép má tôi lại khiến môi chu lên.

"Ở lại ngủ với à?"

Tôi nhíu mày gật gật, Thiên cúi xuống hôn lên môi tôi, vui vẻ nói.

"Chờ anh, anh đi tắm."

Nói rồi anh ấy nhanh nhẹn xoay người đi thẳng vào phòng tắm. Tôi xấu hổ hét với theo.

"Em chỉ ngủ lại thôi, ngủ ấy!"

"Anh biết rồi, chờ anh."

Tôi nhảy lên giường nằm vắt chân xem điện thoại. "Anh vẫn uống trà tâm sen sao", câu hỏi của cô ta đột nhiên lướt qua đầu tôi. Tại sao cô ta phải luôn nhắc lại rằng, cô ta từng là của anh ấy? Vì hồi đó Thiên chủ động chia tay, sau đó không gặp cô ta nữa, nên cô ta thực sự oán hận sao? Bề ngoài thì không có vẻ như vậy, nhưng cái cách cô ta khơi dậy mọi chuyện khiến tôi khó chịu. Tôi biết, nếu là tôi trong trường hợp đó, tôi cũng sẽ buồn khổ thậm chí hận Thiên. Nhưng hồi ấy cả hai đều còn ít tuổi, và mọi chuyện cũng đã trôi qua rất lâu rồi. Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Lẽ nào, cô ta vẫn còn tình cảm với Thiên?

Thiên nhanh tay bắt lấy điện thoại tôi khi nó rơi xuống, mu bàn tay đè lên mũi tôi khiến tôi giật mình.

"Em làm gì thế, nguy hiểm quá."

Tôi đang nằm giơ điện thoại lên cao xem thì lại nghĩ linh tinh phân tâm, trượt tay để điện thoại rơi thẳng mặt. May sao lúc Thiên tắm xong ra thấy tôi ngây ngốc thì anh ấy đến gần, vừa may bắt lấy điện thoại tôi lúc nó rơi xuống.

Tôi vội ngồi dậy xoa xoa mũi.

"Em...Anh tắm xong rồi ạ?"

"May mà anh bắt kịp, em giơ tay cao như vậy làm gì, nếu điện thoại rơi vào mặt thì làm sao?"

Thiên búng tay lên trán tôi.

"Đau lắm biết không?"

Tôi xoa xoa trán, gật gật đầu.

"Anh luôn bị mất ngủ ạ? Nên mới uống trà tâm sen từ hồi còn đi học..."

Thiên xoa xoa đầu tôi, thực chất là cố ý vò tóc tôi rối tung lên.

"Những khi áp lực quá anh thường mất ngủ, nhưng anh không muốn uống thuốc ngủ vì cảm thấy đầu óc sẽ không được tốt sau đó. Uống trà tâm sen giống như một cách trị liệu tâm lý thôi, anh uống thành thói quen."

Tôi nghĩ đến hôm đến phòng làm việc của anh ấy, vô tình nhấp một ngụm đắng đến tận não, rùng mình. Anh ấy luôn phải uống cái thứ đắng ngắt đó.

"Nghĩ đã thấy ghê rồi, siêu đắng luôn ấy."

Thiên ngồi ở cạnh giường, tôi bật dậy ôm lấy anh ấy.

"Gần đây anh còn mất ngủ không, hay là ngủ không ngon? Em ôm anh ngủ nhé?"

Thiên lắc đầu.

"Gần đây anh ngủ được. Vận động trước khi ngủ sẽ càng ngủ ngon hơn."

"..."

Tôi buông anh ấy ra, nằm lăn xuống giường quay lưng về phía anh ấy.

"Anh uống trà đắng tiếp đi ạ."

Thiên bật cười, cũng nằm xuống ôm lấy tôi, gác chân lên người tôi.

"Hai hộp bαo ©αo sυ Nguyệt mua, không định dùng sao?"

Tôi hừ mũi một cái.

"Anh đưa cho anh Thanh rồi còn gì!"

"Đấy là cái khác. Đồ em mua sao anh có thể tùy tiện đưa cho người khác. Hôm nay dùng thử một hộp nhé?"

Tôi xoay người lại nhìn anh ấy, vừa nhíu mày vừa bóp ngực anh ấy.

"Một hộp năm cái đó, anh muốn chết luôn à?"

Thiên giơ ngón tay lên.

"Vậy thì ba thôi nhé?"

Tôi lườm anh ấy, hai ngón tay ngắt nhéo đầu ti anh ấy, anh ấy chẳng bao giờ mặc áo đi ngủ, trừ hôm anh ấy giận tôi.

"Một."

Thiên ôm lấy tôi, vui vẻ nói.

"Được, dùng một cái thôi vậy."

Tôi chưa kịp đắc ý thì anh ấy nói tiếp.

"Mấy lần sau anh ra bên ngoài cũng được."

"..."

Tự mớm mồi cho sói rồi, tôi quên mất là tôi không có khả năng thỏa hiệp được với anh ấy!