Công việc của thượng tá Lục ở miền bắc nhẹ nhõm hơn miền nam nhiều, cũng không có nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng anh vẫn kiên trì rèn luyện mỗi ngày, không hề buông lỏng.
Một ngày, bỗng nhiên miền nam điện thoại tới, là Lý Bác gọi tới, nhiệm vụ lần này của họ cực kỳ khó khăn, chỉ dựa vào lực lượng hiện tại của họ căn bản không thể hoàn thành nên anh hi vọng thượng tá Lục đi chi viện.
Tuy mỗi ngày Lục Diệp đều nghiêm mặt nhìn rất lạnh lùng lại thờ ơ nhưng bản chất anh là người nhiệt huyết, vừa nghe nói có nhiệm vụ liền đáp ứng ngay.
Chỉ kịp gọi điện thoại báo cho Vân Thường một tiếng liền chạy về miền nam, một lần đi hơn nửa tháng.
Chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ, thượng tá Lục đã phơi thành một cục than đen sì.
Miền nam bên này nói muốn làm tiệc chúc mừng thượng tá Lục, cám ơn anh chi viện, dù sao hiện tại anh không còn thuộc quân khu miền nam nữa rồi.
Song bị thượng tá Lục dứt khoát từ chối gọn lẹ, nguyên nhân? Thượng tá Lục nhớ vợ ấy mà!
Ban đêm cuối thu, Vân Thường đang sắp xếp tài liệu giúp Lục Diệp trong thư phòng anh. Lục Diệp đi lâu như vậy, mỗi ngày cô đều thấp thỏm, ban đêm cũng liên tục mất ngủ.
Vì thế thường hay vào thư phòng anh ngồi một lát, nhìn chữ viết và sách vở của anh, trong lòng ít nhiều được an ủi đôi chút.
Thế nên, lúc thượng tá Lục sương gió dặm trường chạy về nhà thì thấy Vân Thường ngẩn người ngồi một mình trước bàn sách của mình, không biết đang nghĩ cái gì, anh đẩy cửa bước vào cũng không phát hiện.
Thượng tá Lục sải bước tiến lên, ôm luôn người vào lòng.
Vân Thường giật mình, vội vàng quay đầu nhìn.
“Sao không ngủ?” Ánh mắt Lục Diệp nóng cháy, giọng vừa trầm vừa khàn, khi không khiến Vân Thường đỏ mặt tới tận mang tai.
Cô rũ mi, hàng mi dài cong vυ"t rung rung “Sắp, sắp đi ngủ rồi.”
Lục Diệp cười khẽ một tiếng liền cúi đầu bắt lấy môi Vân Thường.
Môi cô ngọt lịm, Lục Diệp nhớ nửa tháng, nhớ thiếu chút thì chết khát, bây giờ vất vả lắm mới được hôn một cái, dễ gì tha cho cô.
Cánh tay cường tráng của anh bỗng nhiên siết lấy eo Vân Thường, nhẹ nhàng bế Vân Thường lên, miệng vẫn hôn cô đủ góc độ.
Cái lưỡi mạnh mẽ hoạt động trong miệng cô, bắt lấy cái lưỡi mềm mại của cô, dùng sức. Đầu lưỡi cũng thám thính sâu bên trong, như một kẻ xâm nhập cường thế, điên cuồng chiếm đoạt bên trong miệng cô.
Nụ hôn kết thúc, Vân Thường đã nhũn người ta, mặt cô đỏ bừng, hé môi thở dốc, nước miếng không nuốt kịp chậm rãi chảy xuống khóe miệng, vẽ lên cái cổ trắng nõn của cô một vết mỹ miều da^ʍ dật.
Ánh mắt Lục Diệp tối lại, vung tay quét hết tài liệu trên bàn xuống đất, đặt Vân Thường lên bàn, thè lưỡi liếʍ nước miếng nơi khóe môi cô.
Một tay men theo vạt áo ngủ cô luồn vào trong, phủ lên một bên chậm rãi ve vuốt.
Môi cũng trượt dần xuống dưới môi cô, lưu luyến không rời nơi xương quai xanh đẹp đẽ của Vân Thường, lúc nhẹ lúc mạnh.
Mắt Vân Thường lập tức phủ một lớp sương mù, cắn môi cực lực kềm chế âm thanh động tình của mình, thò tay đè lên bả vai rắn chắc của anh “Đừng, đừng ở đây…”
Lục Diệp dùng răng cắn nút áo ngủ thứ hai của cô, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích, linh hoạt cởi bỏ dây trói. Giọng có phần ậm ừ “Ngoan nào.”
Nói rồi ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hồng của cô, mυ"ŧ chụt chụt, một tay khác vươn qua bên cạnh, dùng hai ngón tay kẹp lấy một bên hồng hồng, nhẹ nhàng se đến khi nó từ từ cứng lên trong tay anh.
Cổ họng Vân Thường phát ra tiếng nghẹn ngào, mắt hạnh xinh đẹp long lanh nước, đuôi mày khóe mắt nhuốm màu quyến rũ. Eo cô nhũn ra, cơ hồ không chống đỡ nổi nằm ngả ra bàn.
Cảm giác tê dại lan từ trước ngực ra khắp toàn thân, người cô nóng hừng hực, ngay cả chóp mũi cũng rịn một lớp mồ hôi.
Sau khi sinh con, ngực Vân Thường lớn hơn trước nhiều, hình dạng cũng cong vổng đầy đặn, đầṳ ѵú đỏ tươi, càng mê người hơn trước, Lục Diệp vùi đầu trước ngực cô mυ"ŧ liếʍ xoa nắn, cơ hồ muốn bay lên thiên đường.
“Lục, Lục Diệp…”
“Gọi ông xã.” Lục Diệp ngóc đầu lên khỏi ngực cô, tròng mắt đen nhánh nóng rực sáng ngời, như ẩn giấu hai ngọn lửa.
Người Vân Thường run rẩy dữ dội, nước da trắng nõn nhuộm một màu hồng nhạt, cô tê dại, bây giờ không có Lục Diệp đỡ, không tự chủ được ngã người trên bàn.
Kẹp chân lại hơi cọ xát, cánh môi bị hôn sưng đỏ hé mở, phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ chết người.
Hầu kết Lục Diệp trượt lên trượt xuống, người như lửa đốt. Tay duỗi ra, liền kéo luôn cả quần ngủ lẫn qυầи ɭóŧ xuống.
Cặp đùi thon dài trắng mịn lập tức phơi bày trước mắt anh, Lục Diệp nuốt nước miếng tứa ra tùm lum, kéo Vân Thường đã nhũn ra như nước xuân từ trên bàn dậy, nửa ôm vào lòng, tay nhanh nhẹn lần mò xuống dưới.
Vân Thường sớm đã bị anh nghịch đến động tình không dứt, bên dưới ẩm ướt vô cùng, Lục Diệp nhẹ nhàng đút một ngón tay vào.
Ngón tay ra vào mang theo dịch trong dinh dính trơn trơn, Lục Diệp vùi đầu nơi cần cổ thon dài của cô thỉnh thoảng mυ"ŧ vành tai đầy đặn của cô.
Anh trêu chọc làm đầu óc Vân Thường mơ mơ màng màng, cả người mềm oặt dựa vào lòng anh, rêи ɾỉ khe khẽ mơ hồ.
“Nhớ anh vậy à?” Bỗng nhiên Lục Diệp cười khẽ một tiếng, rút ngón tay trong người cô ra, quơ quơ trước mặt Vân Thường “Bà xã, có phải tối nào cũng nhớ anh không?”
Thân thể đột ngột trống rỗng, Vân Thường thở hổn hển, vất vả lắm mới tìm về chút lý trí, thấy ngón tay Lục Diệp dính đầy dịch trong, lấp lánh nước dưới ánh đèn.
Người Vân Thường càng run rẩy mãnh liệt, nước mắt ứa nơi khóe “Lục Diệp… đừng, đừng thế…”
Cả người cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lõα ɭồ dựa vào lòng Lục Diệp, ngược lại Lục Diệp ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn mặc quân phục xanh sẫm rắn rỏi, nút áo lạnh buốt chạm vào người cô khiến Vân Thường không nhịn được lạnh run.
Bấy giờ cô mới chú ý tình trạng mình và Lục Diệp, cảm giác hổ thẹn tràn ngập đầu óc.
Vân Thường vươn hai tay mềm nhũn chống lên vòm ngực rắn chắc của Lục Diệp “Cởi, cởϊ qυầи áo…”
“Chờ không kịp rồi hả?” Lục Diệp thò tay bồng cô lên, ôm bờ vai tròn trịa của cô “Chờ ông xã tắm trước đã.”
Lúc trước ở trên giường Lục Diệp không thích nói chuyện, trừ đè nén tiếng thở dốc ra gần như không nói gì cả.
Song không biết bắt đầu từ bao giờ, lúc lên giường người đàn ông này càng ngày càng lắm lời, cái gì cũng nói được cả, da mặt dày hết chỗ nói.
Vân Thường thẹn không thôi, rúc trước ngực Lục Diệp, dứt khoát cam chịu, coi như không nghe thấy.
Thấy cô như thế, Lục Diệp cười cười cũng không nói gì nữa. Mở cửa phòng tắm xả nước nóng vô bồn, thả luôn Vân Thường vào đó.
Mình thì đứng ở đó, vừa nhìn chằm chằm Vân Thường vừa cởϊ qυầи áo.
Động tác của anh rất chậm, thong thả cởi từng hạt nút, rút dây nịt, đầu tiên là cởϊ qυầи áo, tiếp đó là áo trong, cuối cùng là…
Da Lục Diệp màu nâu nhạt khỏe khoắn, cơ bụng dưới rắn chắc đẹp đẽ, thắt lưng gầy nhưng cường tráng, gốc rễ bên dưới… kích cỡ cũng rất lớn.
Bây giờ đã ngẩng cao đầu, chuẩn bị tư thế chờ hành động, cảm giác tồn tại kha khá.
Vân Thường thẹn không biết giấu mắt vào đâu, cho dù là vợ chồng nhiều năm rồi cô cũng không kềm chế được cảm giác thẹn thùng thế này.
Bồn tắm rất lớn, hai người nằm cũng không cần chen lấn, Lục Diệp vừa xuống nước liền ôm lấy Vân Thường từ đằng sau.
Dưới thân cứng rắn chống nơi mông cô.
Vân Thường la hoảng một tiếng, người lập tức cứng đờ “Chỗ này… chỗ này không được…”
Một tay Lục Diệp vòng qua trước ngực cô, tay khác khẽ nâng người cô lên, ấn một nụ hôn nóng cháy lên tấm lưng trần trụi của cô.
“Vậy ở đâu thì được?”
“Vào, vào phòng…”
Lời còn lại chưa nói hết, mông đột ngột bị nhấc bổng lên, vật nóng bỏng cứng rắn của Lục Diệp đã xông thẳng vào.
Âm cuối của Vân Thường bỗng trở nên mê hồn, âm giọng mang chút nức nở, cả người mềm oặt dựa vào ngực Lục Diệp.
Lục Diệp bồng Vân Thường, nhanh chóng đẩy hạ thân từ dưới lên trên.
Hơi thở phả bên tai cô “Nói đi, ở đâu được?”
“Hu…” Vân Thường không nói được nữa, hai tay túm chặt thành bồn tắm, ra sức giữ vững thân thể run rẩy của mình.
Mồ hôi trán Lục Diệp lăn xuống ngực, anh ôm Vân Thường, ngực dán sát vào lưng cô, tay thò xuống dưới nước, sờ hạt châu hồng nhạt của cô.
Vân Thường cắn môi lắc đầu lia lịa “Uhm… đừng, đừng nghịch… chịu, chịu không nổi…”
Tiểu Lục Diệp nóng bỏng ra vào trong cơ thể cô, nước ấm theo động tác của Lục Diệp đưa vào người cô, vừa nóng vừa dễ chịu, Vân Thường cơ hồ muốn khóc thành tiếng, nước mắt vui sướиɠ chảy xuống khóe mắt.
Mặt cô ướt đẫm, sóng tình nơi khóe mắt gần như bức người ta điên cuồng.
Lục Diệp thở hào hển, động tác chậm lại, rút ra khỏi người Vân Thường, một bên đút tay vào thịt non của cô, một bên ra lệnh “Xoay lại!”
Sức lực toàn thân Vân Thường đã bị vắt cạn, mắt hơi hé, ánh mắt rã rời, gần như nghe không hiểu ý Lục Diệp.
Khó khắn lắm mới tiêu hóa được ý của anh, ngoan ngoãn xoay người lại.
Lý trí của cô đã mất hết, Lục Diệp nói gì nghe nấy, nghe lời xoay người ngồi lên đùi Lục Diệp, cặp đùi thon dài trắng nõn quấn lấy thắt lưng cường tráng của anh.
“Ngoan lắm.” Lục Diệp hôn môi cô khen ngợi, nhấc mông cô lên, lại tiến vào trong.
Vân Thường đột ngột mở choàng mắt, thở dồn dập, cũng không kềm nén tiếng rêи ɾỉ trong miệng nữa.
Lục Diệp cười khẽ, bàn tay to chụp lấy bầu ngực cong vổng của cô, đầu lưỡi liếʍ nghịch núʍ ѵú dựng đứng “Thoải mái không?”
Hàng mi Vân Thường run rẩy kịch liệt, miệng phát ra tiếng rên ngọt ngấy người “Thoải, thoải mái…”
“Thành thật lắm!” Lục Diệp hung hăng đẩy vào, khen ngợi một cách hào phóng.
Tiếng nước hòa với tiếng va chạm bành bạch vang vọng trong phòng tắm, tiếng thở hổn hển của đàn ông giao hòa với tiếng rêи ɾỉ mê người của đàn bà, đặc biệt dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
“Không, không thể ở bên trong…” Vân Thường túm tay Lục Diệp la hoảng song lập tức bị động tác dưới thân làm mất tiếng lần nữa.
Giọng Lục Diệp khàn đặc kềm nén, anh đè mạnh eo Vân Thường, làm người cô dán sát vào anh, bộ dạng như thể muốn khắc cả người cô vào máu thịt mình “Thời kỳ an toàn, không có vấn đề.
Nói rồi nhanh chóng ra vào mấy chục cái, thở hồng hộc, động tác đột ngột dừng lại.
Một luồng nóng rực bỗng chốc rót vào cơ thể, đầu óc Vân Thường trống rỗng, cắn lên vai Lục Diệp.
Vội vàng tắm rửa, Lục Diệp lau khô người mình và Vân Thường xong mới quấn khăn tắm bọc người Vân Thường, bồng cô vào phòng ngủ.
Còn anh? Gần đây thượng tá Lục thích ngủ truồng.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ trong phòng tắm cơ hồ hao hết sức lực của Vân Thường, đầu vừa dính gối liền mơ màng muốn ngủ.
Ai ngờ chưa yên ổn được bao lâu, thân hình Lục Diệp lại đè lên.
Vân Thường mệt đến mức không muốn nhúc nhích đầu ngón tay, tuy rằng trong phòng tắm rất kí©h thí©ɧ nhưng mà hao phí sức lực quá.
“Lục Diệp, ngủ đi.” Cô mở đôi mắt hạnh mờ mịt, dáng vẻ mơ mơ màng màng khiến người ta đặc biệt yêu thương.
Lục Diệp hôn chụt lên môi cô, thì thầm trêu chọc bên tai: “Sướиɠ xong là quăng?”
Mặt Vân Thường lập tức đỏ bừng, cơn buồn ngủ cũng chạy mất mấy phần, tóm lấy cái tay không thành thật của Lục Diệp năn nỉ: “Ngủ được không?”
Lục Diệp thò tay kéo khăn tắm trên người cô ra, đè lên, tách hai chân cô ra hung hăng đẩy vào “Không được.”
Anh vừa cử động vừa cúi đầu mυ"ŧ xương quai xanh của Vân Thường. Người Vân Thường rất đẹp, xương quai xanh mảnh mai xinh xắn, Lục Diệp không có việc gì làm cứ thích hôn hít chỗ đó của cô.
Vân Thường bị anh trêu cợt thở dốc liên tiếp, thân thể bất giác bắt đầu hùa theo cử động của anh, tay cũng vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh.
Động tác vô thức của Vân Thường khơi dậy lửa dục dưới thân Lục Diệp càng thêm hừng hực. Động tác dưới thân đột ngột gia tăng, mồ hôi trán nhỏ tí tách lên bầu ngực trắng nõn của cô.
Vân Thường mới tắm xong, da dẻ mát mẻ mịn màng, lưỡi Lục Diệp bắt đầu liếʍ hôn từ cổ cô thẳng xuống hai bầu trắng nõng, ngay cả mồ hôi mình rớt xuống cũng bị anh liếʍ sạch.
Nửa thân trên Vân Thường được anh chăm sóc kỹ càng chu đáo, nửa thân dưới lại bị anh mạnh mẽ đâm vào, dưới hai tầng băng lửa linh hồn cơ hồ lạc lối. Trừ tìиɧ ɖu͙© ra, trong óc không có gì khác nữa. Theo động tác của Lục Diệp tiếng rêи ɾỉ cũng chợt cao chợt thấp, thân hình cũng càng trở nên mê hoặc lòng người.
Nơi đó của cô khít khao, mυ"ŧ chặt lấy anh, cái cảm giác này gần như khiến Lục Diệp điên cuồng, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, miệng cũng ra sức để lại trên làn da trắng trẻo của cô từng dấu đỏ hồng.
Cảm giác tê dại lẫn với đau đớn nhẹ nhẹ lan khắp toàn thân, Vân Thường hơi ưỡn eo, đưa bản thân lại càng gần môi Lục Diệp, vô thức nỉ non “Ông xã… hôn, hôn em…”
Hơi thở Lục Diệp ngưng lại, một giây sau động tác dưới thân đột ngột tăng vọt, nặng nề vỗ mạnh mông Vân Thường, làm cái mông trắng mịn của cô đỏ một mảng.
Lục diếp cúi đầu điên cuồng hôn Vân Thường, phối hợp động tác bên dưới, dáng vẻ ấy cơ hồ muốn nuốt chửng cô.
Vân Thường ôm cổ anh đáp lại anh, mãi đến lúc hơi thở không thông mới bắt đầu đẩy anh ra.
Lục Diệp cũng không dây dưa lâu, thuận thế nghiêng qua một bên người Vân Thường, nhấc một chân cô lên, từ bên hông cắm vào.
Không ngừng hôn một bên cổ và vành tai cô, đó là những nơi nhạy cảm của Vân Thường. Môi Lục Diệp vừa in lên, người cô liền run rẩy, tiếng rêи ɾỉ cũng nặng nhọc hơn.
Lục Diệp thấy thế càng ra sức, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc dái tai cô, mãi đến khi nơi tròn trịa ấy trở nên đỏ rực mới thôi.
“Có nhớ anh không?” Lục Diệp hổn hển kề tai Vân Thường hỏi.
Tính Vân Thường dịu dàng song gần như chẳng bao giờ nói lời âu yếm với anh, song thượng tá Lục lại thích nhất là giọng nói mềm mại dịu dàng của cô, chỉ đành bức cung trên giường.
Vân Thường bị anh trêu chọc ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy cả người tê dại, kɧoáı ©ảʍ cơ hồ đè ép mọi giác quan khác, vô thức thuận theo ý anh mềm giọng “Nhớ… nhớ…”
Lục Diệp thẳng lưng dạng háng, hung hăng đâm vào, lại hung hăng rút ra, làm lý trí Vân Thường mất hết, ý thức càng lúc càng đi xa, mặt cũng nhuốm màu hồng say người, quyến rũ vô cùng.
Lục Diệp thở dốc càng nặng nề “Nhớ chỗ nào?”
Kɧoáı ©ảʍ không gì sánh được xộc lên não, ánh mắt Vân Thường rã rời, sờ soạng chụp tay Lục Diệp, mười ngón tay đan xen vào nhau “Đều, đều nhớ hết…”
Mấy chữ ngắn ngủn nhưng thành công ép thượng tá Lục phát điên. Anh rủa khẽ một tiếng, ôm Vân Thường bắt đầu ra sức vận động.
Một đêm này thượng tá Lục vô cùng thỏa mãn, Vân Thường lại mệt tới mức sáng sớm hôm sau không thức dậy nổi.
“Tự xuống lầu ăn sáng đi.” Sáng sớm, Lục Diệp dậy nhìn hai con cún con nhà mình ngồi trước bàn ăn gào khóc đòi cơm, rút mấy tờ nhân dân tệ trong ví quăng qua.
“Ba, ba về hồi nào vậy?” Thanh Tiêu mừng rỡ nhào vào lòng Lục Diệp, bé nhớ ba quá, ba vừa đi là mất tăm.
Lục Diệp yêu thương sờ đầu Thanh Tiêu “Tối hôm qua.”
Thanh Phàm không như Thanh Tiêu, nhóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặt treo hai lúm đồng điếu, hơi nheo mắt nhìn ba “Mẹ đâu ạ?”
“Khụ,” thượng tá Lục ho một tiếng, bế Thanh Tiêu đang trên người mình xuống “Mẹ còn ngủ. Được rồi, các con sắp trễ rồi, mau xuống dưới ăn sáng rồi đi học!”
Thanh Phàm trề môi, đeo cặp sách tụt xuống ghế, dắt tay em gái “Đi thôi, đi ăn sáng.”
Thanh Tiêu còn bịn rịn bám ba, chớp đôi mắt to nhìn Lục Diệp, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
Thượng tá Lục cũng muốn nồng nhiệt thắm thiết với con gái rượu một chút, nửa tháng không thấy rồi song cuối cùng vẫn nhịn được, phẩy tay “Mau đi học.”
Thanh Phàm dắt em đi ra cửa, đổi giày xong bỗng nhiên quay đầu nhìn Lục Diệp “Ba!”
Thượng tá Lục: “Sao thế?”
Thanh Phàm: “Mỗi lần ba đi làm nhiệm vụ về, mẹ lại ngủ nướng!”
Thượng tá Lục trừng mắt “Con cuốn xéo ngay cho ba!”
* Chú thích
[1] Nguyên gốc là khai trai – chỉ việc tín đồ phật giáo hoặc các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn sau khi hết thời gian ăn chay
[2] Nguyên gốc là tiểu thang bao, một loại bánh bao có súp từ Dương Châu, chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ. Việt Nam mình thì cái nào cũng bánh bao tất ^^
[3] Chính là cây bạch quả á, để tên ngân hạnh nghe đẹp hơn
[4] Cây ráy, tên khoa học: Alocasia macrorrhizos thuộc họ Ráy, còn tên tàu thì nghe hay lắm, tích thủy quan âm