Chương 4: Không để em một mình ( end )

Nghe nhạc nhé !

_________

Phạm Hương hôm nay nấu một bữa cơm hoành tráng cho vợ ăn, kỉ niệm lại 10 năm ngày cưới của bọn họ. Hôm đó nàng đi mua bánh kem chẳng may bị tai nạn cho đến hôm nay có đi ra khỏi nhà được đâu. Mà Phạm Hương mãi mê chăm sóc vợ cũng quên luôn, hôm nay mới nhớ ra. Cô dọn ra món cuối cùng rồi dùng ít xịt phòng mà xịt quanh nhà cho thơm, sau đó nhìn vợ mình đang ngồi ở phía đối diện, cô nâng li rượu lên rồi vui vẻ nói. – Em, chúc mừng kỉ niệm 10 năm ngày cưới của chúng ta.

– Chúc mừng, em yêu chị.

– Chị…..yêu em.

Cô nói xong nốc cạn li rượu mạnh, hơi cay xộc vào mũi rồi truyền thẳng lên não làm khóe mi cô rịn vài giọt nước, thật dễ xúc động.

" Ting ". – Còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng chuông cửa. Cô lật đật chạy ra vách cửa sổ ngó ra. Là Lệ Hằng.

Phạm Hương vội đỡ vợ vào phòng, ấn nàng ngồi trên giường rồi nói. – Em ngoan ngoãn ở đây, tên háo sắc lại đến.

– Em muốn gặp chị ấy.

– Không, tên đó rất háo sắc. – Cô nhíu mày rồi xua xua tay. Tên họ Đặng đó mà gặp cô vợ xinh đẹp này nhất định giở trò. Muốn cho hắn xem vợ cô miễn phí sao ? Mơ đi.

" Ting ting ting ". – Tiếng chuông dồn dập, dường như người ngoài kia không đủ kiên nhẫn để đợi sự chậm trễ của chủ nhà.

Phạm Hương hấp tấp chạy ra, quên luôn khóa cửa phòng. Cái tên kia mắc gì mà gấp gáp vậy ?

– Phạm Hương, mau coi.

Đây. – Phạm Hương xuất hiện ở cửa với khuôn mặt trắng bệch, hơi thở yếu dần.

Lệ Hằng đẩy cô một cái rồi đi thẳng vào phòng, ngồi ở sofa. Hắn ta khịt khịt mũi ? Mùi xịt phòng, còn có mùi gì vậy nhỉ ? Nghe rất quen.

Phạm Hương ngồi đối diện hắn ta, cô trầm ngâm, đôi mắt trũng sâu.

– Cậu ổn không ? – Hắn hỏi.

Mình ổn. – Cô nói, sau đó đưa mắt sang hướng khác, không nhìn thẳng vào mắt Lệ Hằng. Tim cô đập liên hồi.

– Cậu muốn khóc thì cứ khóc, chúng ta là bạn thân mà. Mình biết sau biến cố đó, cậu…..

– CẬU IM ĐI, MÌNH NÓI MÌNH ỔN.

Phạm Hương gầm lên rồi chạy vào nhà vệ sinh ở gần bếp đóng chặt lại không kẽ hở.

Lệ Hằng nhíu cặp mày rậm lại rồi định chạy theo nhưng có mùi gì đó thật kinh khủng xộc vào mũi hắn, kinh khủng hơn khi hắn ta đến gần căn phòng riêng của vợ chồng Phạm Hương.

Hắn ta nhìn căn phòng đang có cánh cửa khép hờ. Hắn ta lấy một tay bịt mũi, một tay đẩy cửa vào. Tròng mắt hắn ta lập tức đông cứng lại, cơ thể hắn đơ ra, đồng tử đen đứng một chỗ, hắn ta đang thấy cái gì vậy ?

Lan Khuê ?

Lan Khuê sao ?

Đúng, là Lan Khuê. Em ấy đang ngồi trên giường. Cơ thể đầy rẫy những con sâu và dòi bọ đang bò lúc nhúc, thân thể nàng đang phân hủy, hình như dần rã ra từng mảng, nhưng vẫn được dính chặt bởi một loại keo gì đó dinh dính.

Lệ Hằng như muốn hét lên, hắn ta thụt lùi lại phía sau. Đôi mắt hắn ta nhìn vào nhà vệ sinh, nơi mà Phạm Hương đang ở đó. Hắn ta không khoan nhượng mà đạp bay cánh cửa, một Phạm Hương đang co ro ở góc tường.

– CẬU ĐÃ LÀM GÌ EM ẤY ?

Mình….

– Cậu đã tiêm chất bảo quản vào cái xác ? – Lệ Hằng trợn mắt lên hỏi cô.

Phạm Hương gật đầu, dần thu nhỏ cơ thể lại.

Lệ Hằng lại hét lên. – CẬU ĐÃ ĐÀO XÁC EM ẤY LÊN KHI NÀO ?

Chiều thứ ba.

Tức là sau tang lễ ? Cậu điên rồi. – Lệ Hằng lôi cô ra khỏi nhà vệ sinh. Hèn gì hôm qua thăm mộ nàng, hắn ta thấy rõ vết đào bới, nhưng hắn ta cứ nghĩ có người nhổ cỏ nên không để ý lắm, thật không dám nghĩ tới trường hợp này. Lệ Hằng chợt nhớ lại vẻ mặt bình thản của Phạm Hương tại tang lễ, hắn ta khi đó cứ nghĩ là do cô quá đau buồn, ai ngờ thì ra cô đã từ sớm nghĩ ra cách này để đưa Lan Khuê trở về với cô.

– Điên rồi, em ấy đã chết sau tai nạn đó rồi. Ngay cả con gái cậu cũng chấp nhận được là mẹ nó đã chết, còn cậu đang làm cái quái gì vậy ? Cậu làm như vậy được gì ? Em ấy có sống lại không ? CÓ KHÔNG ? – Lệ Hằng quăng cô ra sofa rồi gắt gỏng, hèn gì cô một hai không cho hắn ta đến căn nhà này. Mùi hôi thối của căn nhà cũng là từ cái xác của Lan Khuê đang dần thối rửa mà Phạm Hương ôm mấy ngày nay.

Phạm Hương khuôn mặt hoảng loạn, lắc đầu, chạy vào phòng ôm lấy Lan Khuê rồi cười cười. – Không, không, em ấy không chết mà, em ấy còn nói chuyện với mình. Mới nãy còn nói yêu mình.

Lệ Hằng muốn nôn khi thấy Phạm Hương ôm cái xác đó, dòi bọ cũng bò qua người cô lúc nhúc. Hắn ta chau đôi mày lại rồi hét :

– ĐIÊN KHÙNG. CẬU NHÌN ĐI, ĐÂY CHỈ LÀ MỘT CÁI XÁC, NÓI CHUYỆN À ? LÀ DO CẬU TƯỞNG TƯỢNG THÔI, EM ẤY KHÔNG THỂ NÓI CHUYỆN, EM ẤY ĐÃ CHẾT RỒIIIIII.

Phạm Hương lắc đầu trong vô thức, không mà, vợ cô còn sống, còn sống đó. Nàng chỉ là bị té xe, chỉ là bầm một chút, không có chết mà.

Lệ Hằng nhỏ giọng lại, lôi cô ra khỏi căn phòng gớm ghiếc đó rồi nói.

– Phạm Hương, mùi hôi trên người cậu là do cậu ôm em ấy. Đấy thấy chưa ? Cậu có thể bảo quản được bao lâu ? 5 ngày, 10 ngày là cùng. Em ấy cũng sẽ thối rửa.

– Không, Lệ Hằng, xin cậu, đừng nói cho ai biết. Mình không muốn rời xa em ấy…..hức…..em ấy là vợ mình. Xin cậu mà…..

Cô gục xuống trên sàn, tấm thân của cô hòa vào tấm sàn lạnh, nhưng nơi nào đó bên ngực trái của cô, còn có một thứ đau và lạnh hơn.

Mày điên rồi, vợ mày đã chết rồi, những ngày qua mày chỉ đang nói chuyện với một cái xác dần thối rửa.

—————-

Và tiếp theo sẽ là tin tức về một vụ kinh dị gây chấn động cả nước vào tuần qua.

Bác sĩ Phạm Hương ( bệnh viện Family đã được đưa vào viện tâm thần và sẽ bị khởi tố trước pháp luật khi dùng thuốc bảo quản thi thể để tiêm vào xác của người vợ quá cố làm thành một con rối người.

Cô LH (xin phép được giấu tên) là người đã phát hiện sự việc và đưa tên bác sĩ biếи ŧɦái ấy đến cơ quan đầu thú. Hiện thi thể đã được chôn cất lại và vụ việc đang được tiến hành điều tra.]

END

Sao nào ? Hãy quay lại chap 1 đọc lại lần nữa và cảm nhận. Buổi tối vui vẻ.