78.
"Anh không đến tìm em an ủi em, em phải tìm đến anh thôi." Triều Niên cong khóe môi, cảm giác như đang làm nũng, không nhận ra được người đàn ông đối diện đang thất thần.
"Nghe nói gần đây anh đi xem mắt." Y ngẩng đầu cười hỏi, "Anh thấy em thế nào?"
---[ Sau khi kết hôn, Tạ Thời Vũ nhìn Hứa Nguyện đang xoay tới xoay lui dọn dẹp nhà cửa, hỏi cậu có thích hắn không.
"Thích, em thích tiên sinh." Giọng Hứa Nguyện khe khẽ, tựa như phải gom hết dũng khí mới dám nói ra. Đôi má cậu chầm chậm hiện lên một dải hồng hồng, nhìn vào thật sự xinh đẹp mê người.
"Thích tôi cᏂị©Ꮒ cậu à?" Tạ Thời Vũ cố ý đem sự ái mộ của Hứa Nguyện bóp nát rồi lại trả cho cậu, giọng điệu cực kỳ ác liệt.
Sắc mặt Hứa Nguyện bỗng trắng bệch, không nói gì nữa.
Tạ Thời Vũ lại không muốn dừng, hắn không biết lý do gì mà phát cáu với cái vẻ cam chịu của thanh niên kia.
"Cái này thì tôi biết lâu rồi, biết từ ngày đầu tiên cậu bò lên giường tôi." Hắn bóp cằm Hứa Nguyện, nhìn đôi mắt đen láy nhuốm màu bi thương của cậu, không nhịn được mỉa mai, "Thích tôi cᏂị©Ꮒ cậu lắm chứ gì."
Hứa Nguyện nhắm mắt lại, kiểng chân hôn lên môi hắn ngăn đi những lời còn lại.
Một tình yêu thô bạo.]
79.
Người hắn thích là Triều Niên.
Chưa bao giờ là Hứa Nguyện.
80.
"Anh có đồng ý với cậu ấy không?"
Âm thanh đã lâu rồi chưa được nghe lại vang lên bên tai một lần nữa, tim Tạ Thời Vũ không hiểu sao lại đập dồn dập.
Hắn bày ra vẻ như kích động khi được người yêu thầm nhiều năm qua thổ lộ.
Hắn cong môi, không phát ra tiếng mà nói với Hứa Nguyện:
"Đương nhiên. Cậu không biết cậu là thế thân của ai sao?"
Hứa Nguyện đứng dưới tàng cây ngoài cửa sổ nhà hàng nhìn hắn, cậu choàng khăn quàng cổ, nhìn qua trông thật gầy gò, mang theo dáng vẻ hai mươi thuở đầu gặp gỡ, nhưng không nói gì nữa.
Cậu chết ở tuổi 26.
Tạ Thời Vũ cố ép chính mình chuyển sự chú ý sang nụ cười ngọt ngào của Triều Niên.
Hắn máy móc gật đầu, thốt ra mấy chữ:
"Anh thích em đã lâu rồi Triều Niên, em có đồng ý làm bạn trai anh không?"
81.
Trong mắt Triều Niên lấp lánh vui sướиɠ hòa kích động, y lập tức nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Tạ Thời Vũ.
"Em đồng ý, Vũ ca ca."
"Em cũng thích anh rất rất lâu rồi."
82.
Tôi nhìn bọn họ tình chàng ý thϊếp.
Khóe mắt có hơi khô khốc.
Tôi sờ nhẹ bụng mình.
--- quanh đi quẩn lại, công chúa và hoàng tử cuối cùng cũng sống hạnh phúc bên nhau.
Chỉ là công chúa không thiện lương như bề ngoài.
Hoàng tử cũng không thích công chúa cho lắm.
83.
Về đến nhà, Tạ Thời Vũ không kiềm chế được mà rửa đi rửa lại cái tay đã bị Triều Niên nắm qua.
Hắn đổ lỗi cho – thói quen sạch sẽ của mình.
Lại quên mất hắn chưa từng từ chối đυ.ng chạm của người vợ vừa qua đời.
Hắn mất ngủ suốt đêm, cả đêm hắn đều cố khống chế bản thân không được nhớ đến Hứa Nguyện.
84.
Nhưng thất bại. Hắn nhớ đến cái lọ thủy tinh nọ.
85.
Hôm sau hắn quăng sạch hết tất cả lọ thủy tinh trong nhà.
86.
Triều Niên muốn hắn ra ngoài đi hẹn hò.
Điều này vốn nên là hắn đề cập tới trước, hắn có chút áy náy nói với Triều Niên gần đây có nhiều chuyện phiền lòng quá, cho nên mới quên mất phải mở lời đầu tiên.
Nụ cười tươi tắn của Triều Niên phai nhạt đi đôi chút, đoạn nói "Không sao đâu Vũ ca ca."
"Em thích là được rồi."
[ "Tiên sinh lâu nay không hề thích em." Hứa Nguyện đem giấy thỏa thuận ly hôn đặt trước mặt hắn, thanh âm nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, "Chúng ta ly hôn đi, tiên sinh."
Tạ Thời Vũ không cười, ánh mắt hắn lạnh lẽo : "Lý do."
Hứa Nguyện ngước mắt nhìn hắn, có chút lưu luyến lia qua từng sợi tóc của hắn, rồi đến mũi, đôi môi mỏng, trong lòng là một mảnh hoang tàn:
"Em không yêu anh nữa."
--- Em không yêu anh nữa.
Tạ Thời Vũ bỗng nhiên cảm thấy trong người trào dâng hốt hoảng cùng tức giận không nói nên lời.
Nói dối! Trong đôi mắt cậu rõ ràng chứa đầy tình yêu, chứa đầy ngưỡng mộ, đối với hắn.
Cậu sao có thể không yêu hắn?
Hắn cố nén giận dữ, chậm chạp lắc đầu, rồi chợt thả lỏng khi kết luận rằng – cậu đang cố tình thu hút sự chú ý của hắn.
"Tôi không tin, em còn yêu tôi."
Cánh môi Hứa Nguyện trắng bệch, cậu hơi mím môi, kế đó cười nhẹ, nhìn có hơi ảm đạm: "Em không thể yêu anh được nữa."
Tạ Thời Vũ nhìn gương mặt tái nhợt của Hứa Nguyện, nhắm nuốt kỹ câu nói kia trong lòng thật lâu, cuối cùng không hỏi thêm tiếng nào mà đạp cửa đi mất.
Hắn không tin Hứa Nguyện không yêu hắn.
Lại không biết lý do Hứa Nguyện không thể yêu hắn.]
87.
Hắn đi dùng cơm trưa với Triều Niên.
Rồi đi xem phim.
Phim kinh dị.
Triều Niên sợ hãi muốn bám lấy tay hắn, bị hắn hất ra.
88.
"Xin lỗi, anh có chút không quen." Tạ Thời Vũ lại nắm lấy tay y lần nữa.
Lại cảm thấy hơi ghê tởm.
Triều Niên nhẹ nhàng rút tay ra, sắc mặt trắng bệch: "Không sao, không sao đâu, là do em quá đường đột." song trưng ra dáng vẻ đau lòng, nhưng Tạ Thời Vũ không chú ý.
Sau khi đưa Triều Niên về, Tạ Thời Vũ về nhà rửa tay đến 30 lần, cảm giác buồn nôn vẫn trào lên nơi cổ họng.
Đôi mắt hắn chua xót mà đỏ lên, liếc thấy Hứa Nguyện đứng bên cạnh cúi người vỗ vỗ lưng hắn.
""Đừng chạm vào tôi!"
Tuy là cự tuyệt, nhưng lại không dám đưa tay chạm vào cậu, bởi mỗi lần chạm đến thì ảo giác sẽ lập tức vỡ tan. Hắn cảm nhận được độ ấm khi đôi tay kia đυ.ng vào người mình.
Hứa Nguyện trong ảo giác vừa đau lòng vừa thương hại nhìn hắn, giống như nhìn một con chó đang hấp hối.
Cậu khuyên hắn nên buông tay đi, đừng ở bên Triều Niên.
Tạ Thời Vũ đỏ mắt hỏi cậu, vậy thì ở bên ai.
Hứa Nguyện dịu dàng mỉm cười, nói rằng chỉ cần không phải cậu ta đều được.
Tạ Thời Vũ chạm rãi mở miệng, hỏi rằng - em cũng không được đúng không.
Hứa Nguyện nhẹ nhàng gật đầu, cúi người hôn lên trán của hắn, em cũng không được, vì em chết rồi.
Tạ Thời Vũ nói cậu cút ra xa một chút, tôi muốn ở bên Triều Niên.
Tôi còn muốn kết hôn với cậu ấy. Tạ Thời Vũ nhìn người yêu đã qua đời, nói với cậu như thế.
Nhưng người thương của hắn chỉ vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Hắn không thể giữ người yêu của hắn lại.
"Tôi không yêu em đâu, Hứa Nguyện."
Tạ Thời Vũ ngồi bệt dưới sàn nhà, nhắm mắt lại.
Tôi không phải con chó đã chết, là cậu mới đúng.
88.
Tôi hôn lên vầng trán anh một cái.
Lúc này tôi thấy được, anh đang khóc.
Rõ ràng đã được như mong muốn, vì sao lại khóc.
[Tác giả có lời muốn nói: ]
Sắp thôi, cọng rơm cuối cùng cũng đè chết con lạc đà (
giống giọt nước tràn ly bên mình ấy) , còn máu chó dài dài, sau khi Hứa Nguyện chết, công mỗi lần nhớ đến đều như đang lăng trì trái tim của mình...
89.
Tạ Thời Vũ và Triều Niên chia tay.
Nói đúng hơn, bọn họ cũng chưa đến mức gọi là chia tay.
Bởi vì bọn họ còn chưa nắm lấy tay nhau nữa là.
Tạ Thời Vũ xin lỗi Triều Niên, hắn bị mất ngủ nhiều ngày, đáy mắt đã hiện lên mảng xanh lá, nhìn trông như hoảng hốt:
"Em có thấy Hứa Nguyện đâu không?"
Sắc mặt Triều Niên vốn đã khó coi, nghe thấy cái tên này lại càng xấu hơn.
Y cụp mắt xuống: "Chẳng phải anh ấy qua đời rồi sao."
Ánh mắt người đàn ông kia đột nhiên mờ mịt một tầng sương, y chưa ngừng lại, tiếp tục nói:
"Em làm sao mà quen vợ anh được. Cùng lắm là lúc tới tìm anh có gặp mặt mấy lần, còn chưa nói với nhau câu nào. Trông rất dịu dàng."
90.
Cậu nói dối. Tôi nhìn chằm chằm Triều Niên một hồi.
May là chưa nhìn chằm chằm y tới lủng lỗ.
-