Chương 7: Cô Chết Tôi Lập Tức Ly Hôn

Không thể nào!

Đông Phương Dụ cầm hai phần tư liệu trong phòng sách, quay người muốn đi, Hải Tiểu Đường túm anh lại.

“Đông Phương Dụ, bây giờ chúng ta ly hôn, tôi thề tôi sẽ không nói ra, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật.”

“Buông tay!” Vẻ mặt Đông Phương Dụ lạnh lùng.

Hải Tiểu Đường không buông.

“Tôi thề, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi không cố ý lấy chuyện này ra uy hϊếp anh.”

Đông Phương Dụ đột nhiên rụt tay về, ánh mắt rét lạnh.

“Hải Tiểu Đường, cô ầm ĩ cũng nên có chừng có mực.”

“Tôi không ầm ĩ.” Vẻ mặt Hải Tiểu Đường ung dung.

“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi muốn ly hôn.”

Hơi thở sắc bén của Đông Phương Dụ đến gần cô, dọa cho cô không thể không lui lại.

“Hải Tiểu Đường, cô cho rằng mình là ai chứ?”

“…”

“Muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, cô cho rằng Đông Phương Dụ tôi là gì?”

Nhìn cô gái trước mắt mình mang theo vẻ ngây thơ, thấp hơn anh một cái đầu, trong lòng Đông Phương Dụ lại chẳng có chút thương tiếc nào, tất cả chỉ còn chán ghét.

Cuộc đời này của anh xuôi gió xuôi nước, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh.



Chỉ có cô là không phải.

Cô tính kế anh, hại anh bất đắc dĩ phải cưới cô làm vợ thì thôi, cô còn nghiêm trọng làm đảo loạn cuộc đời của anh.

Cô chính là sự sỉ nhục trong đời anh.

Hiện tại cô còn muốn ầm ĩ, thật sự cho rằng anh sẽ sợ cô ư?

Hải Tiểu Đường đã lùi đến vách tường, cô vẫn rất kiên định với suy nghĩ của mình.

“Anh muốn như thế nào mới bằng lòng ly hôn với tôi, cho dù anh đưa ra điều kiện gì cũng được.”

Đông Phương Dụ nở nụ cười âm lãnh.

“Điều kiện gì cũng được ư?”

“Đúng thế.”

“Vậy cô đi chết đi, cô chết, tôi sẽ lập tức ly hôn!”

“…” Ánh mắt Hải Tiểu Đường không khỏi run lên.

Cho dù đời này cô đã lạnh nhạt với anh, nhưng nghe thấy anh nói những lời tàn nhẫn như thế, tim của cô vẫn vô thức nhói đau.

Cô thừa nhận bản thân không phải là một cô gái tốt, cô đã làm ra rất nhiều chuyện khiến anh chán ghét.

Nhưng cô luôn đối xử với anh bằng một tấm lòng chân thật nhất, chưa từng thay đổi.

Cho dù anh chán ghét cô, cũng không nên hận đến mức muốn cô chết đi chứ.

Cho nên đời trước cô đúng là ngu ngốc, không nhận rõ bản chất của anh.



Thật ra anh chính là một người rất máu lạnh vô tình.

Vì thế đời này, cô càng không thể tiếp tục thích anh, cũng nhất định phải rời xa anh.

Anh chính là cây thuốc phiện, cô sợ chính mình biết rõ không thể đυ.ng vào, nhưng vẫn không nhịn được mà phạm sai lầm, bởi vì một khi không cẩn thận dính vào, chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Hải Tiểu Đường nhìn anh, gằn từng chữ nói.

“Đông Phương Dụ, trước kia là tôi sai rồi, là tôi có lỗi với anh, hiện tại tôi chỉ muốn chúng ta buông tha cho nhau, tôi thề, sau khi ly hôn, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện này, khi nào công bộ hoàn toàn do anh quyết định.”

Cô đã nói đến mức này rồi, chắc hẳn anh sẽ đồng ý.

Dù sao người muốn ly hôn nhất chính là anh.

Ai ngờ Đông Phương Dụ lại đến gần cô, hơi thở nguy hiểm nói.

“Hải Tiểu Đường, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cô có chủ ý gì?”

“Tôi không có chủ ý gì hết…”

“Không sao.” Đông Phương Dụ cười khẩy, ánh mắt hung ác nham hiểm.

“Cho dù cô có chủ ý gì đều vô dụng, sau này cô đừng mơ tưởng ở trước mặt tôi làm ra vẻ.”

Sau khi lạnh lùng nói xong, anh quay người đi, cũng không quay đầu lại.

Hải Tiểu Đường đau đầu, đều do trước kia cô quá yêu anh, khiến cho bây giờ cô nói gì anh cũng không tin.

Cho rằng bất kỳ chuyện gì cô làm đều là vì muốn có được anh.

Cho dù cô thật sự muốn ly hôn, anh cũng sẽ cho rằng, cô dự định điên cuồng trả thù anh.