Sáng sớm hôm sau, Vân Nguyệt sẵn sàng rời phủ. Chàng ngồi trên lưng ngựa, xung quanh mọi người đều tới tiễn chàng, trong đó có cả công chúa Chiêu Dạ, nhưng người mà chàng mong đợi nhất vẫn chưa tới.
Chàng ngoái đầu nhìn lại, nhưng nhìn mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của Cẩm Ninh. Lão gia sốt ruột giục chàng:
"Lên đường thôi Vân Nguyệt, sư phụ đang đợi con đó!"
Chàng lượng lự, chưa thể rời đi, đầu vẫn ngoảnh lại ngóng trông nàng. Nếu như không thể thấy nụ cười của nàng trước khi li biệt, sao lòng này có thể an tâm tiến bước?
Vừa lúc ấy, nàng vừa chạy vừa gọi lớn:
"Sư phụ xin dừng bước."
Vân Nguyệt mỉm cười quay lại, thấy nàng đang gắng sức tiến về phía mình, cả khuôn mặt chàng như bừng lên sự hạnh phúc. Chàng lập tức xuống ngựa, Cẩm Ninh vừa dừng bước. Nàng cầm trên viên ngọc bội màu xanh lam, là viên ngọc mà nàng đã chọn để tặng cho Lăng Vân Nguyệt, nhưng tới giờ mới có cơ hội đưa cho chàng. Nàng nâng niu miếng ngọc bội trong tay, đưa gần lại Vân Nguyệt:
"Viên ngọc bội này là Cẩm Ninh dùng cả tâm mình chọn nó để tặng chàng. Mong chàng hãy luôn giữ nó bên mình, thấy nó cũng như thấy ta, luôn nhớ tới ước hẹn còn dang dở."
"Nàng yên tâm! Hình bóng của nàng, mãi mãi ở trong trái tim ta!"
Nàng mỉm cười, mắt ngấn lệ vì hạnh phúc, lại vương vấn lưu luyến vì sắp phải rời xa chàng. Chàng cất ngọc bội vào trong áo cẩn thận, leo lên lưng ngựa.
Ngựa từ từ tiến ra khỏi cổng, nàng đứng đằng sau vẫy tay từ biệt, đau lòng tới rơi lệ. Vân Nguyệt ngoảnh lại, lòng không nỡ, chàng khẽ mỉm cười với nàng, rồi không quay đầu lại nữa. Tuyết rơi phảng phất, gió lạnh như cứa thêm vào khung cảnh buồn bã ấy. Bóng lưng chàng xa dần, xa dần, nàng có nhìn thế nào cũng không thể rõ.
Vân Phong đứng bên cạnh, thấy nàng buồn bã như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, công tử tới an ủi nàng:
"Mỹ nhân sao lại rơi lệ thế này, nhìn nàng như vậy, ta đau lòng lắm đó! Nào, ta đưa nàng đi giải sầu."
Vân Phong dẫn nàng đi, lần này y đưa nàng tới chỗ của Lưu bà bà. Nàng nhìn ngắm lại nơi này, trong lòng bỗng bồn chồn cảm giác của ngày hôm ấy, là cái hôm mà nàng đã "nhất kiến chung tình" với vị công tử lạnh lùng ấy, giờ nhớ lại những trò mà nàng dùng để theo đuổi chàng, Cẩm Ninh chỉ biết bật cười, đó cũng chính là những khoảnh khắc đẹp đáng nhớ trong đời nàng.
Vân Phong mang rượu tới, đưa cho Cẩm Ninh:
"Tiểu mỹ nhân, uống thôi, uống một ngụm, ưu sầu sẽ tan biến."
"Huynh thật là.. Chắc trong phủ cũng chỉ có huynh mới khiến tâm trạng của ta khá lên được."
"Đương nhiên rồi. Làm sao ta để tiểu mỹ nhân xinh đẹp này rơi lệ được. Đóa hay đang nở rộ, nếu để nó héo tàn, sẽ phí lắm."
"Huynh đừng đùa ta nữa. Sư phụ đi, huynh không buồn sao?"
"Buồn chứ. Nhưng huynh ấy đi là vì trọng trách lớn lao, là sự phó thác của bệ hạ, của cha, hơn nữa huynh ấy đi hai năm sẽ về, có phải đi luôn đâu. Nàng yên tâm, ở chỗ Linh Tuyền lão sư, hai năm sau, sư phụ Lăng Vân Nguyệt của nàng nhất định sẽ đạt được thành quả, trở thành trọng thần cùng bệ hạ giữ vững giang sơn."
Nàng cầm vò rượu, uống từng ngụm, từng ngụm, như rửa trôi đi những nỗi buồn đang đè nén. Nhưng vẫn còn một câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng, nàng hỏi Vân Phong:
"Vân Phong, ta hỏi huynh một chuyện. Thiên hạ đều đồn sư phụ là một tảng băng không biết rung động. Ta biết, không phải vô cớ mà sư phụ lại sợ nữ nhân như vậy, Vân Phong, rốt cuộc nguyên nhân là gì?"
Nét mặt Vân Phong bỗng nghiêm túc, y thở dài, đặt bình rượu xuống:
"Từ nhỏ, cha ta luôn bận rộn, huynh trưởng và ta được một tay thúc thúc hết lòng yêu thương. Nhưng không ngờ lúc ấy, bên thúc xuất hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nét đẹp của bà ấy, không ai có thể sánh nổi, thúc rất coi trọng bà ấy, ông đã dành cả trái tim để đối đãi, yêu thương. Cứ ngỡ bà đối với thúc thúc của ta là tình nguyện ở bên, ai ngờ, vào ngày sinh thần của ông, bà đâm một nhát kiếm chí mạng vào ngực thúc ấy, khiến ông đau đớn mà chết, mục đích của bà ta từ đầu tới cuối, chỉ vì muốn vàng bạc châu báu trong tay thúc thúc. Lúc đó, huynh trưởng đã tận mắt chứng kiến cái chết của thúc. Từ đó về sau, vì ám ảnh quá khứ đáng sợ đó, càng là những nữ nhân xinh đẹp tiếp cận huynh ấy, huynh ấy đều vô cùng ghét, lạnh lùng từ chối. Trong lòng huynh ấy, những nữ nhân như vậy, lại dùng sắc đẹp và đức hạnh của mình chỉ để quyến rũ một nam nhân, nhất định nhân phẩm không đàng hoàng, hoặc là tiếp cận huynh trưởng chỉ vì cơ ngơi của Lăng phủ mà thôi."
"Quá khứ đó đã khiến Lăng Vân Nguyệt có ác cảm với nữ nhân, khiến huynh ấy lầm tưởng, mọi nữ nhân trên đời đều xấu xa như vậy, hèn chi.."
Nàng gật đầu hiểu ra mọi chuyện, rồi lại cầm bình rượu lên, uống cạn. Vân Phong kéo tay nàng lại, không cho nàng uống nữa, nàng cười lớn trêu đùa Vân Phong:
"Người huynh đệ à, tửu lượng của tiểu thư ta đây hơn huynh rất nhiều, ta sẽ không say đâu. Nhưng hôm nay, ta chưa bao giờ muốn mình say như lúc này, càng say càng tốt, để nỗi nhớ sẽ không còn dai dẳng nữa."
"Tiểu mỹ nhân, nàng thay đổi rồi. Nàng đối với huynh trưởng, rốt cuộc là tình cảm gì?"
Nàng khẽ nằm xuống bàn, nghẹn giọng giãi bày:
"Tình cảm của ta, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi, ta chưa từng coi chàng là sư phụ của ta, chàng trước nay trong trái tim ta, luôn là.."
L*иg ngực Vân Phong bỗng như lửa đốt, y nhìn nàng chằm chằm, đôi tay nắm chặt kiềm chế nỗi đau, nàng vẫn chưa hề hay biết, tình cảm trước giờ của Vân Phong đối với nàng, không đơn thuần là một vị sư huynh bình thường che chở sư muội của mình, mà đó chính là tình yêu. Y cũng như nàng, là một mực tin vào thứ tình cảm mà nàng gọi là "nhất kiến chung tình" đó, chỉ có điều, tình cảm của y sẽ không bao giờ được đền đáp.
Vân Phong cõng nàng về phủ, để Ngọc Đàm chăm sóc nàng, còn y buồn bã, lặng lẽ rời đi không nói một lời nào. Nam nhân mạnh mẽ lạc quan như nhị công tử đây cũng có lúc bị tình ái làm cho đau khổ, tình cảm đơn phương của chàng thực sự quá cao cả, nhưng đáng tiếc, nữ nhân mà chàng đem lòng yêu thương, trong lòng đã có người khác, hơn thế, nàng là một người chung tình tuyệt đối, đã yêu Lăng Vân Nguyệt rồi, vậy thì cả đời này cũng không thể thay đổi. Đoạn tình này, e rằng chỉ có thể phụ lòng Vân Phong mà thôi.
Ngọc Đàm vừa bưng điểm tâm vào phòng, thấy Cẩm Ninh đang dọn đồ đạc, cô vội hỏi:
"Tiểu thư, người định đi đâu sao?"
"Ta muốn về Mộ phủ. Đã lâu rồi ta không về thăm cha, ta rất lo lắng cho người."
Ngọc Đàm cùng nàng dọn đồ rồi đi bái kiến Lăng lão gia. Nàng trở về phủ, thấy mọi thứ yên ắng lạ thường, nàng chạy vào trong phòng của cha, thấy người nằm ở giường, sắc mặt có vẻ đau đớn lắm. Nàng vứt bỏ túi đồ xuống đất, chạy tới quỳ gối bên cha, lo lắng hỏi:
"Cha, người làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này? Sao không ai nói cho con biết?"
"Cha không sao? Chỉ là nhiễm chút phong hàn, trời lạnh nên đầu gối hơi đau một chút. Nghỉ ngơi vài ngày là đỡ ngay, đừng lo."
"Như vậy mà cha còn nói là không sao. Cha gầy đi nhiều như vậy, bệnh đau đầu gối của cha không phải là nhẹ, cha lại lao lực vì việc triều chính, nếu cứ tiếp tục như vậy, cha làm sao chịu nổi?"
Lão gia im lặng một lúc, vừa cười vừa xoa đầu nàng:
"Quả nhiên ta đã không chọn lầm người. Công tử Lăng Vân Nguyệt đã khiến con gái của Mộ Lý ta thay đổi nhiều thế này, ta thực sự rất vui. Chỉ đáng tiếc, lúc công tử rời đi, ta lại không thể tới tiễn."
"Cha đừng nói nữa. Cha để con gái xoa bóp cho cha. Ngọc Đàm, ngươi đi nấu một bát canh nóng cho cha bồi bổ đi."
Nàng nhẹ ngồi bên, xoa bóp đầu gối cho cha. Lão gia thấy con gái như vậy, quả thực thất rất an ủi.
Từ ngày trở về, nàng chăm sóc cha rất chu đáo, nên rất nhanh, lão gia đã có thể khoẻ lại. Cha con ở bên nhau vô cùng tình cảm, nàng kể không hết chuyện cho cha nghe, lão gia chỉ biết lắc đầu cười con gái. Mộ phủ từ ngày có nàng đã náo nhiệt lên hẳn, như có một nguồn sức sống mới lan qua, nàng bây giờ tuy vẫn còn rất ngang bướng ngịch ngợm, nhưng đã biết kiềm chế, không còn làm ra những chuyện "kinh thiên động địa" nữa. Thời gian vui vẻ ở bên cha đã khiến nỗi nhớ trong nàng vơi đi phần nào. Thi thoảng, Vân Phong sẽ tới gặp nàng. Mỗi lần y tới, sẽ mang rượu, mang những món mà nàng thích ăn tới, tặng nàng rất nhiều đồ mà nàng yêu thích. Tuy rằng biết rõ nàng đã yêu huynh trưởng của mình, nhưng Vân Phong vẫn không thể gạt bỏ hình bóng của nàng ra khỏi tâm trí, vẫn một lòng chung tình, nguyện thề sẽ bảo vệ cho nàng, khiến những giây phút của cuộc đời nàng trở thành khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Một tháng sau.
Yến tiệc linh đình trong cung mừng sinh thần của Ngũ hoàng tử Dĩ Hạ được tổ chức rất long trọng, cả Mộ phủ và Lăng phủ đều được mời, nhưng bất ngờ là, một phong thư mời riêng Cẩm Ninh lại được gửi tới Mộ phủ, hơn nữa, đó còn là bức thư được chính tay Ngũ hoàng tử viết mời nàng.
Nàng cầm phong thư đọc, ngơ ngác không hiểu sao vị hoàng tử đó lại đặc biệt viết thư riêng cho nàng. Nàng vừa ăn bánh vừa thắc mắc với cha:
"Cha, con không hề quen vị hoàng tử đó, hơn nữa, ngài ấy cũng có biết mặt con đâu, sao lại viết thư riêng mời con, có khi nào, ngài ấy gửi nhầm không?"
"Chữ" Mộ Dung Cẩm Ninh "rành rõ thế này, con còn nói gửi nhầm sao? Ngũ hoàng tử, chắc chắn đã để mắt tới con rồi."
"Con mặc kệ, con không đi. Hôm ấy cha tham dự, cứ nói con bị bệnh không đi được. Con không muốn tới đó đâu."
"Không được làm bừa. Điện hạ đã tự tay viết thư mời con, con không được tuỳ ý làm càn."
Nàng chưa từng gặp qua vị điện hạ này, sao ngài ấy lại dành sự quan tâm đặc biệt như vậy dành cho nàng? Phải chăng, người ấy đã có cảm tình với nàng rồi. Nhưng nàng không muốn đi, vì dù mọi chuyện có như lời cha nói, nàng cũng không để mắt tới vị ngũ hoàng tử đó, trong lòng nàng, vẫn luôn nhung nhớ hình bóng của Lăng Vân Nguyệt, dù chàng có ở bất cứ chốn nào trên thế gian này thì niềm tin và sự chờ đợi của nàng vẫn mãi không thay đổi.