Gió lùa từ cửa sổ vào, nàng cảm thấy ớn lạnh. Đầu óc vẫn còn choáng váng, cơ thể nặng nề không còn chút sức lực nào, nàng làm biếng vẫn nằm dài trên giường không chịu tỉnh. Không hiểu sao hôm nay Ngọc Đàm lại bất cẩn tới vâyj, để gió lạnh thổi vào phòng, nàng vẫn nhắm mắt, miệng lắp bắp gọi Ngọc Đàm:
"Đóng cửa lại đi Tiểu Đàm Đàm ơi! Ta lạnh!"
Đợi một chút vẫn không thấy hồi đáp, nàng hé mở mắt, chỉ thấy mờ mờ một màu trắng trước mặt, nàng dụi mắt đính chính xem đó là ai, còn chưa kịp tỉnh táo, một giọng nói vẻ hờn dỗi bỗng cất lên:
"Sao nào? Vẫn còn đang mơ mộng về chuyến du ngoạn nên trốn ở trong phòng một ngày không chịu ra sao?"
Vừa nghe được giọng nói này, một động lực vô hình nào đó đã đánh thức nàng, khiến nàng bật dậy vô giác, đôi mắt cũng chẳng còn lờ đờ như ban nãy, quả thực là kì diệu! Nàng rụt rè, chỉ dám gọi nhẹ:
"Sư phụ, người.."
Nàng đã ngủ suốt một ngày trời, không còn biết trời đất gì nữa. Kể từ tối hôm qua Lăng Vân Nguyệt ẩm nàng về phòng, nàng đã ngủ một mạch tới tối nay, chỉ khi tận mắt thấy rõ được chàng đang đứng trước mắt, nàng mới bật tỉnh hoàn toàn.
Chén trà nóng vừa rót, chàng đưa lên nhắm mắt cảm nhận, một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, nhấp môi một ngụm, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, vô cùng thoải mái.
Chàng quay sang, nhìn dáng vẻ ngơ ngác cùng một chút lo lắng sợ hãi của Cẩm Ninh, có lẽ đã đoán ra được điều gì, đôi mắt thần bí ấy bỗng ánh lên một chút xấu xa vô hình nào đó, mà tới vị tiểu thư ngang ngược kia cũng chẳng thể đoán ra được.
Chàng đứng lên, ra khép cửa sổ lại, rồi tiến gần Cẩm Ninh, nhẹ choàng chiếc chăn bên cạnh kín người nàng. Nàng nhìn sư phụ âu yếm, ánh mắt không rời một khắc nào, vì sự nhớ nhung day dứt đã hành hạ nàng mấy ngày nay, vô cùng khó chịu, nay đã nhìn thấy chàng ở bên, lòng cũng được an tâm một chút.
Bỗng nhìn thấy môi chàng bị thương, nàng lo lắng sờ lên vết sẹo, vội hỏi:
"Sư phụ, sao môi người lại bị thương như vậy? Có đau lắm không?"
"Tiểu thư quan tâm ta như vậy sao? Vết thương không đau, nhưng cứ nghĩ tới gió lạnh, tường phủ, chờ đợi, tim ta lại đau vô cùng."
"Sư phụ, Cẩm Ninh biết là người giận, nhưng Cẩm Ninh đã lên tường phủ chờ người trở về, chỉ là.."
Vậy là Cẩm Ninh đã quên hết chuyện đêm hôm đó rồi. Lăng Vân Nguyệt, chàng thật xảo trá, lại dám lợi dụng chuyện này để Cẩm Ninh càng cảm thấy có lỗi với chàng, chiêu này, quả thực không tồi!
Chàng ngồi sát nàng, ghé mặt lại gần. Đôi mắt nhìn nàng âu yếm, thì thầm bên tai nàng:
"Ngày mai ta phải đi rồi, con lại làm ta đau lòng như vậy!"
"Cẩm Ninh xin lỗi người, con phải làm gì để người hết giận đây?"
Dáng vẻ ngoan ngoãn nũng nịu này khiến Lăng Vân Nguyệt cười thầm mãn nguyện, chỉ vài câu nói trêu đùa nàng thôi, vậy mà nàng đã sợ hãi nghe lời đến vậy, hóa ra Mộ Dung Cẩm Ninh cũng có điểm yếu chí mạng đấy chứ, chỉ là điều này, duy nhất Lăng Vân Nguyệt mới có thể nắm bắt được.
Chàng vừa nghe được câu nói ấy, đã mạnh dạn mở lời:
"Vậy chiều ta một chút đi!"
Nàng còn đang không hiểu chuyện gì, đột nhiên Lăng Vân Nguyệt nhào tới, ẩm nàng ngồi gọn trong vòng tay chàng. Thì ra cách mà Lăng Vân Nguyệt muốn tiểu thư đây chuộc lỗi lại kì lạ như vậy.
Cẩm Ninh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ngụ ý của sư phụ. Nàng mừng thầm, cuối cùng, bao nhiêu công sức theo đuổi chàng cũng được đền đáp. Lăng Vân Nguyệt của bây giờ đã không còn lạnh lùng lãnh cảm với nàng như trước nữa, thay vào đó, từng cử chỉ hành động, lời nói đều thay đổi, nhẹ nhàng với nàng hơn. Trước mắt nàng giờ đây, chàng không phải sư phụ, chỉ là nam nhân mà nàng yêu, Lăng Vân Nguyệt.
Nàng đoán được tâm trí của chàng, mỉm cười ghé sát lại, nhìn thẳng vào mắt Vân Nguyệt, giọng trêu đùa:
"Lăng Vân Nguyệt, công tử làm ta nhận không ra luôn đó!"
"Con dám gọi thẳng tên ta như vậy sao?"
"Mộ Dung Cẩm Ninh đã từng gọi thẳng tên Lăng Vân Nguyệt rất nhiều lần, nhưng công tử đây đều rất khó chịu. Nhưng bây giờ, ta đoán, công tử rất muốn nghe ba chữ" Lăng Vân Nguyệt "từ ta!"
Nàng đưa đẩy trêu ghẹo, cuối cùng Lăng Vân Nguyệt cũng biết mình đã bại lộ. Lúc này không còn sự trêu đùa nào nữa, ánh mắt chàng bỗng thay đổi, chàng sờ lên đôi má vẫn ửng hồng của nàng, câu nói như xuất phát từ tận đáy lòng bỗng thốt lên:
"Ta chưa từng coi nàng là đệ tử, cũng chưa từng muốn làm sư đồ với nàng. Trong lòng của ta, đã từ rất lâu rồi.. nàng!"
Chàng ngượng ngùng không thể thốt lên thành chữ, không khí xung quanh bỗng yên ắng tới lạ. Nhưng hai người vẫn có thể cảm nhận được, trái tim đang loạn nhịp tới mức nào. Cẩm Ninh lúc này đã không kiềm được nữa, lúc này, nàng cũng không còn phải kiêng rè chuyện gì, thậm chí, ngay thời khắc này, nàng có thể làm mọi thứ, vì nàng không muốn bỏ lỡ quãng thời gian ngắn ngủi quý giá này.
Nàng đẩy Lăng Vân Nguyệt nằm xuống, khẽ trao một nụ hôn như chứa đựng cả tình yêu to lớn mà nàng dành cho chàng. Vân Nguyệt không còn cưỡng chế, mà đón nhận nụ hôn của nàng một cách mãn nguyện. Tay chàng ôm lấy cổ nàng, kéo sát nàng lại gần, tay kia ôm lấy eo nàng, nhắm mắt tận hưởng thứ "mỹ vị ngọt ngào" nhất thế gian ấy, thứ mà chỉ có Mộ Dung Cẩm Ninh mới có thể trao cho chàng. Nụ hôn ngày một nồng nàn, cuồng nhiệt hơn, đôi môi ướŧ áŧ đã có phần sưng tấy vẫn chưa thể dừng lại, vẫn còn muốn đón nhận một cách trọn vẹn thứ tình cảm nồng cháy ấp ủ bấy lâu nay, không thể nói lên lời, chỉ có thể dùng hành động để giãi bày.
Mồ hôi ướt đẫm, hơi thở ngày một gấp, nàng áp mặt lên l*иg ngực của chàng, nơi nhịp tim vẫn đang đập loạn. Đầu tóc đã rối loạn, nhưng tình yêu nồng cháy vẫn hiện rõ trên đôi mắt của nàng.
Một đêm trăng thanh gió mát, lòng người đã sáng tỏ, chỉ là chưa nghe được một câu trả lời trọn vẹn.
Nàng ghé sát mặt lại Vân Nguyệt, hôn lên trán của chàng, khẽ nói:
"Ta chưa từng coi chàng là sư phụ. Ta chỉ biết một Lăng Vân Nguyệt duy nhất, đó là nam nhân mà ta yêu. Chàng đã hiểu rõ lòng ta, tuy rằng Mộ Dung Cẩm Ninh ta ngang ngược bướng bỉnh, nhưng trái tim không dễ thay đổi, nên chàng hãy yên tâm mà học nghệ. Câu hỏi mà ta muốn chàng hồi đáp, đợi tới khi chàng trở về, ta mới có thể nói với chàng. Chàng cũng đừng nói gì cả, vì bây giờ không phải là thời cơ thích hợp. Đợi tới lúc đó, nếu lòng không lay chuyển, ta tin, chúng ta nhất định sẽ có được một kết cục tốt đẹp."
"Câu hỏi đó, nhất định phải đợi tới khi ta trở về sao?"
"Đúng."
Vân Nguyệt chỉnh lại trang phục, lặng lẽ trở về thư phòng. Đêm nay, có lẽ rằng cả hai đã có thể yên giấc. Nỗi áy náy của nàng đã được xóa bỏ, và cả những uẩn khúc sâu trong lòng Lăng Vân Nguyệt cũng được giải đáp, chỉ là chưa thể bày tỏ lòng mình với nàng. Nhưng chàng tin trong lòng nàng đã có đáp án. Hai năm tuy nói là dài, nhưng nếu tâm như nhất, cho dù là bao lâu, bao xa, hai lòng vẫn không bao giờ thay đổi.