Cả ngày vui chơi, giờ trời đã tối. Vân Phong dẫn Cẩm Ninh tới gần cây cầu phía trước, nơi mọi người tập trung đông đúc nhất:
"Pháo hoa đẹp thế kia, nàng nhất định không được bỏ lỡ."
Pháo hoa rợp trời, muôn màu muôn vẻ, đẹp tới nao lòng. Mắt nàng ánh lên sự hạnh phúc. Nàng cứ nhìn theo những "Bông hoa rực sáng" trên trời, khuôn mặt thơ ngây của nàng khiến Vân Phong say đắm không thể rời mắt, rốt cuộc là mỹ cảnh trên trời đẹp hơn hay là nữ nhân trước mắt khiến chàng rung động?
Nàng nhìn lên vầng trăng sáng, bỗng chốc giật mình nhớ ra lời hẹn với Lăng Vân Nguyệt, nàng vội vã kêu Vân Phong mau đưa nàng hồi phủ.
Về tới nơi, nàng chạy ngay tới phòng của Lăng Vân Nguyệt nhưng không thấy chàng đâu, chỉ thấy Tri Doanh ở đó, nàng vội hỏi:
"Sư phụ đâu rồi?"
"Công tử chờ tiểu thư trên tường phủ lâu quá mà không thấy người đâu. Công tử vừa trở về phòng được một lúc thì bị Linh Tuyền lão sư gọi đi rồi."
"Linh Tuyền lão sư? Sao lại gọi người đi vào lúc này chứ? Mà sao ngươi không theo hầu sư phụ?"
"Công tử không cho nô tài đi cùng. Linh Tuyền lão sư nói muốn gặp riêng công tử."
Nàng thất vọng trở về phòng. Nàng mãi trách cứ bản thân, tại sao lại sơ suất mà quên đi buổi hẹn tối nay với chàng. Vốn là một cơ hội hiếm có, cũng là khoảnh khắc riêng tư đáng nhớ của hai người, vậy mà nàng lại để nó vụt mất. Nàng vừa tiếc nuối, lại vừa tức giận với bản thân. Khi nãy nghe Tri Doanh nói rằng chàng đã đứng chờ trên tường phủ rất lâu, chắc chàng đã tức giận lắm, nàng một mình thẫn thờ đi lên tường phủ, mong rằng khi Lăng Vân Nguyệt trở về, thấy nàng đang đứng chờ, chàng có thể vơi đi nỗi giận.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy chàng quay về. Nàng bất giác ngủ quên mất. Sáng hôm sau thấy mình nằm ở trong phòng, nàng mới hỏi Ngọc Đàm:
"Tại sao ta lại ở đây? Có phải sư phụ ẩm ta về phòng không?"
"Không phải đâu tiểu thư. Là Nhị công tử, thấy người ngủ quên trên tường phủ nên ngài ấy đã ẩm người về. Người ngủ say tới nỗi không biết gì luôn."
"Sư phụ, tới giờ này vẫn chưa trở về sao?"
"Chưa đâu tiểu thư."
Nàng lại buồn rầu không nói nữa, vẫn là tường phủ, nàng lại lên đó chờ, nàng muốn khi Lăng Vân Nguyệt trở về sẽ nhìn thấy nàng ở đó, muốn chàng hiểu được lời hẹn này quan trọng với nàng như thế nào. Chỉ đáng tiếc, đầu óc ham chơi quên thời gian của nàng lại có lúc gây họa thế này đây.
Khi nàng đứng ở đây - nơi cao nhất Lăng phủ, nàng đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh hiếm có, lung linh huyền ảo mà từ trước tới nay nàng chưa từng có cơ hội ngắm nhìn. Từ trên tường phủ cao vυ"t thế này hóa ra mới là nơi an tĩnh thực sự, có gió nhẹ thoảng qua, thực khiến cho lòng người vơi đi phiền muộn. Hơn nữa ở nơi đây, nàng có thể thấy được chàng rõ nhất, nhanh nhất. Một nơi tuyệt vời thế này, tới giờ nàng mới phát hiện ra, mặc dù nàng đã đến Lăng phủ này khá lâu rồi.
Nàng đợi mãi, một ngày, hai ngày, rồi ba ngày mà vẫn chưa thấy chàng trở về. Tâm trạng lúc lo âu, lúc lại tương tư không dứt.
Rượu Tuý Bạch hôm ấy mua về tới nay mới có cơ hội thưởng thức. Đêm đã khuya, nàng mải miết nhìn ngắm ánh trăng:
"Tuy vẫn là trăng, nhưng chỉ là một vầng trăng khuyết. Tới khi nào ta mới lại được cùng chàng ngắm vầng trăng trọn vẹn nhất đây?"
Thoáng chốc một vò rượu đã cạn. Tửu lượng của nàng tốt thật, nhưng khi đυ.ng tới rượu Tuý Bạch, quả đúng như lời lão ông, đầu óc nàng đã choáng váng, khuôn mặt đỏ ửng hết cả lên. Hết một vò nàng đã nếm trải được mùi vị say là như thế nào, quả thực đây là lần đầu Mộ Dung Cẩm Ninh trải qua một lần say khướt như thế, nhưng nàng vẫn không biết dừng lại, vẫn nguyện chìm đắm trong thứ men say kia, lòng vẫn chờ đợi sư phụ trở về.
Vò thứ hai đã hết được một nửa, bỗng có tiếng bước chân đâu đó, mắt nàng đã díu lại như sắp ngủ, nhưng vẫn cố gắng gượng đính chính xem đó là ai. Khung cảnh trước mắt quay cuồng, mờ ảo, nàng không thể nhìn rõ. Từ đâu một bàn tay giật lấy vò rượu từ tay nàng, đóng lại không cho nàng uống nữa.
Cẩm Ninh mê man, cười ngốc một điệu, rồi miệng lẩm bẩm:
"Sư phụ, có phải người không? Người để Cẩm Ninh chờ lâu như vậy? Người nhẫn tâm như vậy sao?"
"Không. Ta không nhẫn tâm."
Là Lăng Vân Nguyệt, chàng đã trở về rồi. Chàng ôm gọn Cẩm Ninh trong lòng, tay nàng ôm chặt lấy cổ Vân Nguyệt, quyết không chịu buông tay. Lăng Vân Nguyệt than thở:
"Sao lại uống say tới mức này. Từ trước tới nay có thấy con như vậy bao giờ đâu?"
"Tuý Bạch Tửu.. Tuý Bạch Tửu.. đưa ta vào cơn say.. đưa ta vào giấc mộng đẹp."
Nàng ngây ngô hát vài câu, nheo mắt cố gắng mở thật to, thoáng chốc đã có thể nhận ra Lăng Vân Nguyệt ở trước mắt. Lúc này, nàng đã không thể nhận thức được bản thân, cũng không thể kiềm chế được hành động của mình, nàng lúc này, đúng quả thực là một kẻ vô hồn.
"Lăng Vân Nguyệt," tên đầu gỗ "Mộ Dung Cẩm Ninh đã hứa sẽ có được chàng, chàng đừng hòng chạy, tứ phương chân trời cũng không thoát được ta đâu."
Cẩm Ninh xoay người, đè Lăng Vân Nguyệt xuống, nhẹ hôn lên đôi môi mềm mại của chàng. Nụ hôn ngày càng sâu, càng nồng hơn, đôi lúc còn lén cắn nhẹ một cái, mới một chút, đôi môi ấy đã ướŧ áŧ, trở nên tê dại. Lúc này, mọi thứ trong Lăng Vân Nguyệt đã được đính chính, chàng không thể kiềm chế tình cảm được nữa, chàng đổi hướng, xoay người đè Cẩm Ninh, tay vẫn đỡ lấy sau gáy của nàng, chàng hôn lại lên đôi môi vẫn còn ướt, ửng đỏ lên. Chàng hôn nàng ngày một sâu, tuy mê man nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn đáp lại tình cảm nồng cháy này. Nàng quàng tay lên cổ chàng, với lên đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt chưa thể dừng lại. Tay chàng kéo nàng lại gần hơn, mồ hôi trên trán chảy ngày một nhiều, chàng nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không thể cưỡng lại được dung nhan tuyệt mỹ ấy. Chàng nhẹ nhàng vén lọn tóc còn vương nhẹ trên khuôn mặt, ở ngay gần đôi môi sưng tấy kia:
"Xin lỗi vì đã làm nàng đau. Nhưng nàng làm ta không kiềm chế được."
Dáng vẻ "lưu manh" hiện tại không giống công tử Lăng Vân Nguyệt chút nào. Phải chăng kể từ khi tiếp xúc với Cẩm Ninh, chàng đã đổi tính rồi, không, là không thể kiềm được thứ tình cảm rực cháy chưa thể nói ra.
Nhưng nàng đang mê mẩn không còn biết chuyện gì, mọi thứ quá đường đột, chỉ sợ khi nàng tỉnh táo sẽ khiến nàng khó xử.
Chàng nhẹ ôm lấy eo nàng, nàng nằm gọn trong vòng tay của nam nhân mà nàng ái mộ. Chàng ẩm nàng về phòng.
Đêm hôm khuya khoắt, không một tiếng động, cũng chẳng còn người nào nữa, lúc này, trên mặt đất chỉ có bóng của một người duy nhất mà thôi, không, là hai người, mà như một người.
Trở về phòng của Cẩm Ninh, Ngọc Đàm còn đang ngủ gục bên bàn, thấy công tử ẩm tiểu thư tiến vào, Ngọc Đàm vừa bật tỉnh đã trợn tròn mắt:
"Công tử, môi của người chảy máu kìa."
"Không đáng ngại. Chăm sóc tiểu thư cẩn thận, lần sau không được để tiểu thư tuỳ tiện uống rượu nữa."
"Tửu lượng của tiểu thư tốt lắm mà, sao lại.."
"Rượu mạnh tới như vậy, thần hồn còn không tỉnh táo, huống chi là hành động?"
Chàng rời đi, Ngọc Đàm không hiểu nổi ẩn ý trong câu nói của Lăng Vân Nguyệt, bỏ qua chàng, cô đắp chăn cho Cẩm Ninh. Người nàng nóng ran, ngủ mê man không biết chuyện gì hết. Không biết tới khi tỉnh lại, nàng còn nhớ những chuyện đã xảy ra hay không?